Lúc này, Mã bà tử cũng làm xong mọi việc, Miêu Vân Anh cũng đang định nói chuyện cùng bà ấy. Ở gian ngoài, Trần Hữu Phúc đã sớm chờ không nỗi. Anh đã sớm nghe thấy tiếng đứa bé khóc oa oa, biết con mình đã ra đời muốn đi vào hỏi một chút nhưng lại sợ quấy rầy người bên trong, chỉ có thể lo lắng đến ruột gan cồn cào. Cuối cùng anh thật sự không nhịn nỗi nửa liền đẩy cửa tiến vào.
“Mẹ, sinh rồi đúng không, Xuân Hoa thế nào rồi? Cô ấy khỏe không? Con trai hay con gái? Con nhìn xem một chút.”
Anh nhớ thương đứa nhỏ nhưng cũng không quên vợ mình - người vừa rồi đã cố gắng sinh con cho mình. Anh thấy Miêu Xuân Hoa đang nằm ngủ trên giường đất, ánh mắt trông mong nhìn cái bọc nhỏ trong tay Miêu Vân Anh.
“Vợ con không có việc gì, chỉ là mệt mỏi.” Miêu Vân Anh thấy đứa con trai út của mình trông mong những đứa bé liền vui vẻ nói “Là một đứa bé gái, rất bụ bẫm, người nhìn người thích.”
Trần Hữu Phúc vội nhích lại gần, liếc mắt một cái liền thấy một bé gái trắng trẻo, mềm mại đang được bọc trong chiếc chăn nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, cái miệng nhỏ nhắn, chiếc mũi nhỏ thanh tú, mái tóc trẻ sơ sinh đen nhánh dán lên trán.
Trần Hữu Phúc nhìn đến ngây người, đôi bàn tay to hơi run run, muốn sờ vào lại sợ ngón tay thô ráp làm tổn thương làn da của bé, “Đây là con gái của con sao?”
“Vô nghĩa! Nhìn xem dáng vẻ ngu xuẩn của con kìa, mau ôm con bé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-an-bao-doan-sung/1024773/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.