“Lão già, ông mau dậy đi, tôi lại nằm mơ, giấc mộng y hệt như ngày hôm qua, chắc chắn sẽ có đứa bé của thần tiên đầu thai thành cháu trai nhà chúng ta.” Miêu Vân Anh hưng phấn, hai mắt sáng rực, bà dùng chiếc quạt hương bồ đập đập ông chồng nhà mình. Trần Căn Sinh lại bị lay tỉnh, lần này ông bất chấp cánh tay đau, liền xoay người ngồi dậy: “Thật sự là giống nhau như đúc? Không phải là vì bà ngày ngày mơ tưởng đến chuyện tốt nên mới nằm mơ?” “Thật sự là giống nhau như đúc, cái lão già chết tiệt này tôi lừa ông làm gì, nhà chúng ta thật sự sắp có cháu trai là đứa bé của thần tiên đầu thai.” Miêu Vân Anh cảm thấy đứa bé của thần tiên cũng là thần tiên, như vậy còn không phải là thần tiên đầu thai đến nhà bà sao. Trần Căn Sinh từng là chiến sĩ tiêu biểu trong kháng chiến chống Nhật, cũng được xem như tiếp thu được nền giáo dục hơn nhiều người, vì thế lúc này khi nhắc đến thần tiên ông vẫn không tin, liền nói một câu: “Thật là cháu trai của chúng ta? Sao tôi nhớ hôm qua bà chỉ nói là đứa bé, cũng chưa nói là cháu trai?” Đứa bé thì có bé trai cùng bé gái, bà vợ nhà hắn thích bé trai. Nếu không phải bà ấy thích cháu trai đến điên rồi nên mới mơ thấy giấc mơ hệt như ngày hôm qua, như vậy thì vấn đề này liền có sự khác biệt. Miêu Vân Anh không nghĩ đến khi Trần Căn Sinh còn sống lại có lúc nói ra những lời sắc bén như vậy. Đúng thật trong giấc mơ vừa nãy không hề nói là cháu trai, chỉ là bà nghĩ đứa bé mang nhiều phúc khí nhất định là bé trai. “Nói đứa bé mang phúc khí, thế nên tôi liền nghĩ là cháu trai.” Sau đó bà lại nghĩ không nên để ý đến vấn đề bé trai hay bé gái, vì thế liền nói: “Mặc kệ là con trai hay con gái, đều là con cháu thần tiên đầu thai, mang nhiều phúc khí. Ai da, nói không chừng là do đời trước tôi làm nhiều việc thiện nên đời này mới được phúc báo.” Trong lòng Trần Căn Sinh thầm mắng bà vài câu, tính tình bà đanh đá như vậy mà làm việc thiện sao? Dù nghe bà nói rất có lý nhưng trong lòng ông vẫn không tin nhưng cũng không nhiều lời. Đột nhiên ông thấy Miêu Vân Anh đang khoác áo vào “Bà làm gì vậy? Hiện tại đang là nửa đêm đấy?” “Tôi đến phòng thằng ba nhìn xem, đứa cháu phúc khí nhà chúng ta sắp ra đời, tôi phải chuẩn bị chứ.” Trong khi nói chuyện thì Miêu Vân Anh đã nhanh tay lẹ chân mặc xong áo rồi bước xuống giường đất. Trần Căn Sinh chỉ vào bà, nhưng lại nhận ra trời tối đen như mực bà cũng không nhìn thấy được, ông lẩm bẩm: “Thật là không sợ mệt mỏi mà.” Kỳ thật ông cũng nghĩ đến đứa cháu sắp ra đời, nhưng bản thân là cha chồng nên không thể đi vào nhìn xem, đành phải nằm xuống ngủ. A An không nghĩ đến đi bộ trên đường cũng có thể gặp tai nạn giao thông. Cô nhớ rất rõ ràng, mình rất tuân thủ luật lệ giao thông, ngoan ngoãn đi ở làn đường dành riêng cho người đi bộ lại bị xe chạy đến tông vào, cả người bay lên, thân thể đau nhức.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện màng sương mù trắng xoá, phía sau màng sương là một vị thần tiên không nhìn rõ mặt. Cô tạm thời nghĩ người này là thần tiên đi. Thông qua vị thần tiên này, cô mới biết được việc mình được đưa đến cô nhi viện từ lúc nhỏ là có người cố ý. “... Ngươi vốn là người lương thiện trong suốt chín kiếp, nếu có thể tu được đại thiện ở kiếp thứ mười sẽ nhận được phúc báo to lớn. Tuy nhiên, có người biết được thiên cơ nên đã cố tình tráo đổi thân phận của ngươi, khiến ngươi rời xa cha mẹ ruột suốt mấy chục năm, lớn lên ở cô nhi viện. Đây là do sự thất trách của thiên gia, vì để kịp thời khắc phục lỗi lầm chúng ta đã giúp cha mẹ ruột phát hiện ra thân thế của ngươi, thế nhưng lại bị kẻ có tâm địa độc ác, trực tiếp muốn giết người lái xe đâm chết ngươi...” Lúc này A An mới biết vì sao cô lại bị ô tô đâm chết khi đang đi bộ trên đường, nguyên lai là như vậy. Thì ra cô không phải bị cha mẹ vứt bỏ, nhiều năm qua tuy cô có mẹ viện trưởng và các chị em, nhưng thâm tâm cô vẫn khát vọng tình yêu thương của cha mẹ. Vị tiên nhân như biết được suy nghĩ của cô liền nói: “Những chuyện xảy ra với ngươi cũng là do ta thất trách, không kịp thời phát hiện những mưu mô. Đời này, tuy ngươi lớn lên ở cô nhi viện nhưng lại có tấm lòng lương thiện, hết lòng chăm sóc bọn nhỏ cũng coi như là làm việc thiện cả đời, hơn nữa lại tích được chín kiếp thiện duyên. Vì thế, bổn tọa sẽ tặng ngươi một đời may mắn, hạnh phúc.” Đây cũng xem như giải trừ mối quan hệ nhân quả giữa bọn họ. Nghe được sự sắp xếp của thần tiên, A An liền cảm thấy vui vẻ, dù không biết rõ chín kiếp là như thế nào chỉ cần nhớ rõ đời này phúc vận tràn đầy, hai từ phúc vận vừa nghe đã có cảm giác rất may mắn. Tuy rằng A An là người lương thiện, nhưng cũng không phải thánh mẫu “Vậy những người hại tôi thì sao?” Cũng không thể để mình bị người khác hại chết một cách oan uổng. “Thiện ác đều có hữu báo, nghiệp quả kiếp này không trả thì sẽ luân hồi đến kiếp sau, nhân quả ba đời. Đã đến giờ rồi, ngươi hãy đi thôi.” Theo một hồi chuông du dương, trước mắt A An tối sầm lại, ý thức mơ hồ. Tiếp đến, cô cảm thấy mình như được bao bọc bởi một dòng nước ấm áp, lảo đảo lắc lư qua lại. Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ cảm giác được mình như đang bị đẩy vào một con đường hẹp dài, chèn ép khiến cô thở không nổi. Sau đó cả người buông lỏng kèm theo cảm giác lành lạnh, còn nghe thấy có tiếng người nói chuyện. “Mẹ ơi, bụng của em dâu sáng lên...” Diêu Thuý Phân sợ đến nỗi ngồi bẹp trên mặt đất, ngón tay cô ấy run run chỉ về phía giường đất. Miêu Vân Anh cũng bị vầng sáng màu hồng quanh bụng bầu của đứa con dâu thứ ba này làm kinh hoảng, nhưng rất nhanh bà không rảnh lo nghĩ đến vấn đề này, liền đi đến cuối giường Miêu Xuân Hoa “Vợ thằng cả, nhanh tay phụ mẹ một chút, đứa bé sắp ra đời rồi con còn phát ngốc cái gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]