Triệu Thắng Quân ở Dương Thạch Tử bởi vì đối tượng nhỏ của mình lo lắng vạn phần, mà đối tượng nhỏ của anh lại ở thành phố Dương Sơn tiếp nhận một phen giáo dục nữ quyền phi thường tuyệt vời.
Triệu Cẩm Trình đưa Ôn Hân đến ký túc xá của Bộ trưởng Trương liền thức thời rời đi, nói là muốn đi làm việc của mình. Bộ trưởng Trương thì không giống như một lãnh đạo mà rất khiêm tốn chiêu đãi Ôn Hân một bữa cơm được mang về từ nhà ăn bánh rán nhân hẹ.
"Tháng giêng hành, tháng hai hẹ, lúc này ăn món hẹ này là tốt nhất, trong căng tin chính phủ của chúng ta ăn ngon nhất chính là bánh rán nhân hẹ này, mỗi lần đều phải giành lấy, ta đây là hôm nay cũng coi như bán cái mặt già này, đặc biệt yêu cầu đầu bếp nhà ăn để lại cho ta, bằng không cũng không ăn được." Bộ trưởng Trương vô cùng thân thiện, nhiệt tình gọi Ôn Hân ăn cơm, mở ra mấy hộp cơm sắt, một cái đựng mấy cái bánh rán nhân hẹ, một cái có một ít rau xào nhỏ gì đó, thập phần bình thường, nhưng so với thức ăn của Dương Thạch Tử thì tốt hơn nhiều lắm.
Ôn Hân ngồi xuống bên cạnh Bộ trưởng Trương, đi theo dọn xong vài món thức ăn, mới gắp một cái bánh rán nhân hẹ. Đồ ăn ở nhà ăn thập niên 70 tương đương với khách sạn năm sao, nhà ai có quan hệ với nhà ăn đều là chuyện lớn. Người dân ăn thức ăn trong ngày, trong thời đại này, không có gì có thể quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-am-ap/2555910/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.