Trên đường vào trấn, Vương Đại Lực ở trên xe lừa hưng phấn bắt chuyện với Ôn Hân, Triệu Cẩm Trình cũng thỉnh thoảng gia nhập thảo luận, chỉ có một mình Triệu Thắng Quân trong lòng không được tự nhiên, yên lặng lái xe một câu cũng không nói.
Dọc theo đường đi có rất người nhiều, sáng sớm còn chưa nói chuyện rõ ràng với đối tượng nhỏ nhà mình, cho đến khi vào thị trấn, thừa dịp Triệu Cẩm Trình đi sắp xếp xe cộ, Triệu Thắng Quân tìm cớ đẩy Vương Đại Lực đang nhìn đối tượng nhà mình chằm chằm như hổ rình mồi kia, lúc này mới tìm được cơ hội ở một mình với đối tượng nhỏ của mình.
Triệu Thắng Quân nhìn trái nhìn phải, thấy không còn người, lúc này mới cúi đầu nhìn Ôn Hân, "Vết thương kia của em đã tốt chưa? Em có mang theo thuốc không? Em có bôi thuốc vào buổi sáng không? ”
Ôn Hân vốn tưởng rằng anh muốn nói lời chia tay với mình, không nghĩ tới tên này còn nhớ thương tích nhỏ kia, Ôn Hân đáng thương vươn cánh tay mình ra trước mặt anh, ủy khuất nói: "Một chút cũng không tốt, anh xem."
Triệu Thắng Quân vừa nghe giọng điệu này của Ôn Hân, lập tức khẩn trương cau mày nhìn vết thương trên cánh tay trắng nõn của cô, cẩn thận quan sát qua, rõ ràng đã tốt hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang cười của cô gái nhỏ kia, anh liền biết cô lại đang trêu chọc anh, anh liếm liếm môi, không được tự nhiên quay đầu nhìn sang hai bên, " sắp khỏi rồi, em bôi thuốc thật tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-am-ap/2555904/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.