“Cô, sao cô lại tới đây?”
Bùi Tranh kinh ngạc, vẫn mang vẻ mặt hận thù Lục Nùng, lập tức nghĩ đến cái gì... Không phải chứ? Cô? Vẻ mặt Lục Nùng thay đổi, người phụ nữ này là em gái của Bùi Tịch An? Tên là gì ấy nhỉ?
Trong tiểu thuyết, cô ta ghét bỏ xuất thân của nữ chính, ngăn cản nữ chính gả vào nhà họ Bùi, kết quả cuối cùng bị nữ chính vả mặt ngay trước mặt, từ đó về sau không còn mặt mũi sĩ diện ở trước mặt nữ chính nữa.
Kẻ tới không có ý tốt.
Chậc, cô em chồng này làm sao thế, cay nghiệt những mấy chục năm.
Cũng phải, kiếp nạn mười năm còn chẳng mài sạch sự ngạo mạn khinh thường người khác trong xương tủy cô ta thì bây giờ sẽ chỉ càng ngạo mạn hơn.
Lục Nùng nhìn khuôn mặt nhăn nhó cay nghiệt của cô ta, rùng mình một cái. Xấu quá xấu quá, rốt cuộc cô ta có biết bộ dạng này của mình cực kì xấu hay không?
Bùi Minh Hà nhìn thấy Bùi Tranh thì sắc mặt tốt hơn một chút, chẳng qua là sau khi nhìn thấy mẹ Ngô ôm Cố Hoài xuống xe thì cười mỉa mai một tiếng: “Nếu cô còn không tới nữa thì nhà cháu đã thành nhà của người khác rồi, cha cháu đã làm người cha tốt của người khác rồi.”
Nói xong lời này, chẳng những Bùi Tranh nhíu mày mà Bùi Tịch An mới vừa xuống xe cũng lạnh mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-tieu-me-ke-cua-nam-chinh/4084803/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.