Vẻ mặt Bùi Tịch An cũng không tốt lắm, Lục Nùng cũng nhận ra mình đã phạm vào điều kiêng kỵ.
Nghe trộm trong gia đình quân nhân như nhà họ Bùi này sẽ bị nghi ngờ là gián điệp, mặc dù Lục Nùng không có lòng dạ làm chuyện gì, nhưng chỉ hành động nghe lén đã vô cùng mẫn cảm rồi.
Vẫn là tư duy hiện đại không thay đổi được, Lục Nùng ảo não, về sau phải chú ý hơn mới được, nhưng... bây giờ nên làm thế nào? “Anh ăn kẹo không?”
Cô nảy ra một ý nghĩ, tay lấy kẹo sữa mới mua ngày hôm nay đưa cho Bùi Tịch An.
Bùi Tịch An cúi đầu, một viên kẹo sữa thỏ trắng lặng lẽ nằm trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn, tinh xảo đáng yêu.
Anh cầm viên kẹo kia lên như bị ma xui quỷ khiến.
Lục Nùng thì vui vẻ đưa ra quyết định từ một phía: Nhận kẹo của cô rồi, vừa nãy không xảy ra chuyện cả.
Dù sao tuyệt đối không thể xấu hổ!
“Tôi đến xem Tiểu Hoài.” Lục Nùng nhanh chóng tiến vào nhân vật như không xảy ra chuyện gì, hỏi rất tự nhiên: “Nó không quấy rầy anh chứ?”
Bùi Tịch An: “...”
Cần phải nói cái gì đó, thoáng thấy Lục Nùng rất cố gắng làm ra biểu cảm nghi hoặc: Vì sao không trả lời câu hỏi của tôi? Tôi không hiểu lời anh sắp nói chút nào cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-tieu-me-ke-cua-nam-chinh/4084790/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.