Không ngờ mùi vị đồ ăn Bùi Tịch An làm lại không tệ, chí ít còn ngon hơn so với chị Tôn làm, Lục Nùng bất giác ăn no căng.
Cơm nước xong Lục Nùng thu dọn chén đũa đi rửa, cơm đã khiến người ta làm, chén đũa gì gì đó vẫn phải tự giác.
Rửa bát xong, Lục Nùng dự định trở về phòng ngủ trưa.
Cởi váy xong, mới vừa chui đầu vào cái áo ngủ thì tiếng mở cửa đã vang lên.
Lục Nùng: ...
Trầm mặc.
Sau khi dại ra ba giây, Lục Nùng mặc áo ngủ vào như không có chuyện gì xảy ra, lại mặc chiếc quần ngủ.
Mệt rồi, thích thế nào thì thế đi.
“Khụ.” Mấy phút sau, Bùi Tịch An đi đến ho nhẹ một tiếng, nói với chất giọng trầm thấp ôn hòa: “Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
“Được, anh nói đi.”
Hai người ăn ý bỏ qua sự xấu hổ vữa nãy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-tieu-me-ke-cua-nam-chinh/4084773/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.