Lục Nùng hốt hoảng tỉnh lại, ngồi dậy từ trên giường, đầu vẫn đang quay cuồng.
Ý thức quay lại mới nhớ ra có lẽ mình ngủ quên mất lúc đang tắm.
Vậy sao bây giờ lại trở lại phòng ngủ? Là ai chuyển cô tới đây? Còn nữa cái cơ thể ốm yếu của cô đã đến lúc tẩm bổ rồi.
Suy nghĩ một lúc, bỗng cả người Lục Nùng cứng đờ, cô nhìn thấy một người khác ở bên trong phòng!
Vừa nãy cô vẫn luôn suy nghĩ, trong phòng ngủ lại quá tối, không nhìn rõ tình hình bên trong phòng, vì vậy hoàn toàn không biết trong phòng có thêm một người.
Nhưng ở trong loại đại viện đề phòng nghiêm ngặt này sao có thể có kẻ xấu dễ dàng chạy vào được?
Lúc này, người ngồi ở bên cửa sổ mở miệng nói: “Cô tỉnh rồi.”
Âm thanh trầm thấp mà lạnh nhạt, rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để người ta nghe rõ.
Lục Nùng đánh mắt nhìn đi, sắc trời u ám, người đàn ông ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, rèm cửa sổ màu trắng bị gió nhẹ nhàng hất lên, ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ giao hòa với bóng tối trên mặt anh, sự đắp nặn của ánh sáng và bóng tối khiến gương mặt đẹp trai nhã nhặn càng thêm lập thể, nhưng biểu cảm lại rất hờ hững.
Một bộ quân trang ngay ngắn, cài cúc tới tận chỗ cao nhất, cùng với giọng nói, vẻ mặt, toàn thân anh đều lộ ra một khí chất cấm dục.
Lục Nùng chưa từng thấy một người có thể thể hiện sự cấm dục một cách tinh tế như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-tieu-me-ke-cua-nam-chinh/4084763/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.