Vương Quế Chi: “Đứa con hoang Tịch Ngạn Nam đó là thứ gì? Nó xứng được ăn thứ quý giá như này sao?"
Bà cụ Trần Tương Vân không giỏi ăn nói, cả đời tính tình mềm mỏng, chưa bao giờ cãi nhau. Nghe vợ bác cả nói thế thì đỏ mặt, lắp bắp vặn lại: "Nam Nam... Nam Nam là một cậu bé ngoan, hơn nữa, tôi… có mang bột mì đến…”
Vợ bác cả Vương Quế Chi dài mặt ra, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng động ở cửa, nhìn lại thì thấy con bé chết tiệt Tô Tây kia không biết đã đến từ lúc nào. Cô cười lạnh đứng ở cửa, dùng đôi con ngươi đen thăm thẳm nhìn chằm chằm bà ta…
Giật túi đồ của bà nội người ta cũng có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại mình là trưởng bối, Vương Quý Chi lại đứng thẳng người, trên mặt mang theo nụ cười, cố nén đau, chào hỏi như không có việc gì xảy ra: "Tây Tây tới rồi à? Nhanh vào đi, buổi tối anh họ cháu về đây cùng với con trai nó. Cháu trai bác sống ở thành phố, hiếm khi trở về, bác có làm chút bánh chiên, đến ăn một miếng xem ngon không nào."
Tô Tây giấu mảnh gỗ lớn vừa bị cô bẻ trên khung cửa ra sau lưng, cười lấy lệ nói: "Bác gói cho cháu vài cái. Cháu còn đang nấu cháo, không thể ở đây lâu, không ăn ở đây được."
Vài cái sao... sao nó không lên trời luôn đi.
Trái tim Vương Quế Chi nhói lên. Phải biết rằng vào những năm 1960, nhiều gia đình chỉ có thể uống nước cho no bụng, thậm chí có những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-em-dau-boss-phan-dien/4382813/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.