Hô hấp của Tống Hòa không quá vững vàng, cố gắng bình ổn cơ thể, “Con, con không được, mẹ không được có chuyện gì.”“Con làm được mà!” Bà thút thít, giống như người mẹ mất đi đứa con thơ.“Không, không có con, ba …chị em con đều sẽ không sống nổi.
Bốn người …các con ai cũng không được thiếu.”Ánh mắt bà tha thiết, kỳ vọng nhìn chăm chú Tống Hòa.Tống Hòa lưng đổ mồ hôi, bị gió lạnh thổi qua khiến người lạnh cả sống lưng.Lực nắm tay cô của mẹ nguyên thân càng ngày càng chặt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, ý thức dường như dần trở nên mơ hồ.Cô không có cách nào đồng ý được, bởi vì theo cô tính toán, khả năng cao là cô sẽ phải chân trước chân sau cùng người mẹ này rời đi.Một nhà này, không, nhóm người chạy nạn này đã đến lúc sơn cùng thủy tận.Lúc này không xảy ra tình trạng ăn thịt người, không phải là vì lương tâm, mà là vì trong tay mọi người đều không có đồ sắt!Trong quá trình luyện thép quy mô lớn, tất cả các công cụ bằng sắt đều đã bị tịch thu.Bây giờ trong đội ngũ người có dao thái rau đều là gia đình “đại gia”, họ vẫn còn sót lại một ít khoai lang hoặc ngô, tự nhiên không cần tấn công người khác.Đồng thời, những con dao thái rau này cũng là vật răn đe đối với những người khác.Con người có điểm mấu chốt, đã dám ăn thịt đồng loại, vậy thì chính là súc sinh.Súc sinh thì cái gì cũng dám làm.
Có dao sẽ cướp dao, chết người cũng không sợ.Cho nên những người có dao ở đây, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-chi-ca-nuoi-day-dan-em/582704/chuong-4.html