Ý thức Tống Hòa dần mơ hồ, chỉ nghe được bên tai có chút ồn ào, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ dần dần biến mất…Không, không phải biến mất, là cô đã nhắm mắt lại.
Cuối cùng trong đầu cô chỉ lóe lên một suy nghĩ------Tốt xấu gì cũng phải để cô đổi loại điện thoại rồi mới ngất chứ!…Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, xuyên qua những đám mây, ánh sáng chập chờn gieo trên mặt đất.
Nhiệt độ mùa thu ban đêm không cao, gió đêm thanh mát, nhưng lúc này đây, những người trên mảnh đất này không một ai có lòng dạ cảm nhận sự mát mẻ của gió thu.
Cơ thể choáng váng, vẻ mặt hốt hoảng, đầu tóc bù xù, đôi mắt trống rỗng, có thể thấy được tất cả mọi người đều có vẻ uể oải, mặt mày xanh xao.
Mọi người tụ hai tụ ba ngồi ở ven đường, gò đất, hoặc là dựa vào tảng đá to bên cạnh.
Ánh lửa sáng lên giữa nhóm người, có người mượn chút ánh sáng này khom người tìm thức ăn khắp nơi.
Thức ăn ở đây cần đánh dấu ngoặc kép, bởi vì khoảnh khắc này trong lòng mọi người, vỏ cây, lá cây, thậm chí bùn đất đều là thức ăn.
Có người lại âm thầm kêu gọi người trong nhà vây cạnh mình, sau đó cẩn thận lấy mấy vài củ khoai lang ở túi trong ngực bẻ ra chia cho người nhà.
Một miếng nhỏ còn thừa lại thì đặt trong lò đất nhỏ, xong lại chôn lò đất vào trong đống lửa.
Hết cách, người lớn có thể ăn khoai sống, nhưng trẻ con vừa mọc răng lại không ăn được.
Mà thứ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-chi-ca-nuoi-day-dan-em/582702/chuong-2.html