Thiện lương là chuyện tốt, nhưng quá mức thiện lương, trong tính cách yếu mềm như thế này, đây không phải việc sáng suốt.
Tô Nhiên nói: “Mẹ, cho dù hôm nay không xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ mẹ định nhịn bỏ qua hết ư?”
Mẹ Tô không nói gì.
“Mẹ, tiền trong nhà, đều là ba kiếm được, tại sao chúng ta không chia nhà? Chia nhà, chúng ta sẽ sống tốt hơn, thì sao con có thể chịu khổ như vậy, mẹ cần gì phải chịu ấm ức đến thế chứ?”
Mẹ Tô nói: “Năm đó khi mẹ và ba con kết hôn, bà nội con nói, ba con muốn cưới mẹ, thì không được chia nhà. Việc này, lúc ấy mời các cán bộ thôn ủy, viết tài liệu làm chứng thực, bà nội con mới đáp ứng.”
Tô Nhiên giật mình, không nghĩ tới còn có chuyện này? Trước khi kết hôn đã viết giấy chứng nhận, sau này không được phép chia nhà?
Cái này có khác gì hiệp nghị trước khi kết hôn đâu chứ?
Một ngôi nhà như vậy, còn có thể chia được sao?
Đột nhiên, Tô Nhiên cảm thấy, cuộc sống tiền đồ tương lai có phần xa vời.
Không tách ra ở riêng, chẳng lẽ cuộc sống của bọn họ cứ u ám như thế sao, vĩnh viễn cứ tiếp tục như vậy sao?
Thông minh như Tô Nhiên, giờ khắc này cũng hoàn toàn choáng váng.
Việc này, không dễ làm.
“Đều do mẹ, nếu không phải vì mẹ, ba con sẽ không cần nhún nhường như thế, đáp ứng điều kiện này của ông bà con. Đều là mẹ hại, năm đó...” Mẹ Tô miệng đầy chua xót, cảm thấy gia đình bọn họ có ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-cam-ly/4082796/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.