“Bà cô, con vật này lại không biết nói tiếng người, sao bà lại nghe hiểu chứ.
”Hoàn toàn khác với phản ứng của Trần Đại Liễu.
Một bà cụ đi đứng loạng choạng, là người được dân làng lựa chọn làm đại diện đến khuyên nhủ Bạch Hi hãy mang Tiểu Linh Hổ thả về núi vừa đúng lúc bước đến gần, nghe thấy lời của Bạch Hi, bà ấy rất kinh ngạc, cái miệng có hàm răng mẻ há to ra.
“Bà cô, bà có thể nghe hiểu tiếng thú sao?”Bạch Hi gật đầu và tự cao nói: “Đó là chuyện đương nhiên.
”Nghe hiểu tiếng thú là cái gì chứ, cô còn là cửu vĩ hồ tiên đấy.
”Bà cụ Trương vừa nghe xong, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lướt qua vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Thật sao? Bà cô, bà thật là quá tài giỏi đấy.
”“Chứ sao!” Bạch Hi không cảm thấy thừa nhận cái này là mất mặt chút nào cả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không giấu nổi vẻ đắc ý, trong lòng thầm nói, cái này đã là gì chứ, tôi còn biết rất nhiều phép thuật tiên pháp đấy, chỉ là có một chút xui xẻo, bây giờ không thể sử dụng mà thôi.
Cuộc trò chuyện đột ngột của một lớn một bé khiến Trần Đại Liễu cảm thấy ngơ ngác.
“Bà dì, bà nói cái gì thế?” Trần Đại Liễu tiến lên phía trước đỡ bà cụ Trương.
“Cái gì mà tiếng thú chứ? Thế nào mà dì càng nói càng huyền ảo vậy.
”“Bây giờ không được phép nói những chuyện quỷ quái thần tiên nữa, bị đồn ra ngoài sẽ xảy ra chuyện đấy.
” Nói rồi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-qua-lam-ba-co/962845/chuong-31.html