Lúc này, Trần Nhị cảm thấy, đoán chừng là do mình nói những lời kia, khiến cho bà cô thèm, không đúng, là muốn ăn, cho nên mới đi theo.
Nếu biết sẽ có một màn như vậy, có Trần Nhị đánh chết cũng sẽ không nói những lời kia.
Bạch Hi nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Trần Nhị, ngây ngô khẽ nói: “Tôi nói không có đi theo cô, tôi và côchẳng qua là tiện đường.
”Không có cách nào, nếu như cô ở một mình, sẽ không tránh khỏi người trong thôn, ai thấy được cô đều sẽ theo bản năng chú ý đến, sẽ sợ cô té làm bị thương, hoặc là chạy đi đâu đó gặp phải nguy hiểm.
Nếu như cô đi về phía sau núi, nhất định sẽ bị người nhìn thấy và ngăn lại.
Bạch Hi cũng không ngu ngốc như Hoa Tinh, cô quyết định lấy đứa nhỏ ngốc Trần Nhị này về dùng.
Không, có Trần Nhị ở đó, cô đi theo Trần Nhị một đoạn đường, nửa đường có người xa xa nhìn thấy, cũng không ai ngăn cản cô.
“Bà cô, ngài đừng ép ta.
” Trần Nhị coi như nhỏ, nhưng cũng không phải không có đầu óc, làm sao có thể tin được.
Bạch Hi không trả lời, hừ hừ một tiếng, vòng qua Trần Nhị, chuẩn bị tự thể nghiệm nói cho cô nhóc biết, mình không phải đi theo cô nhóc.
Chỉ là, một giây sau, cô đã bị Trần Nhị ôm lấy.
“Bà cô, coi như tôi van cầu ngài, ngài không thể đi được.
” Nếu như để cho bà cô đi đến chân núi, bị phát hiện ra, cái mông của mình nhất định sẽ nở hoa.
Vùng vẫy mấy lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-qua-lam-ba-co/238058/chuong-8.html