Từ mạt thế xuyên đến nơi này, Trần Nhu rất vừa lòng. Không để cô đói bụng, đây quả thực là lời nói êm tai nhất. 
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng nhưng mọi người đều đã rời giường hết rồi. 
Trần Nhu không đi xem giết heo nhưng Hàn Quốc Bân lại đi, thấy heo giết xong mới về nhà gọi vợ đến lấy phần được chia. 
“Anh muốn ăn phần nào?” Trên đường đến lấy thịt, Trần Nhu lại hỏi. 
“Em muốn ăn phần nào thì lấy phần đấy.” Hàn Quốc Bân nói. 
Tối hôm qua cô đã sớm nghĩ đến việc này rồi, với số công điểm của cô thì có thể coi như không có, nhưng phần công điểm của Hàn Quốc Bân thì chắc chắn có thể được chia một phần. 
Nhưng mà lần này cũng chỉ giết một con heo, chia cho từng ấy nhà cũng chẳng đáng là bao. 
Nhưng thời điểm đến lượt mình, Trần Nhu vẫn nhìn chằm chằm vào phần thịt mỡ, trong lòng đã định là phải lấy phần đó! 
Thời buổi này, thịt mỡ được công nhận là phần thịt ngon nhất và tốt nhất của con lợn. Dưới những ánh mắt hình viên đạn, có hâm mộ, cũng có ghen tị của đám người xếp hàng phía sau, Trần Nhu thản nhiên nói mình muốn lấy một miếng thịt mỡ lớn. 
Cũng may là phần thịt mỡ vẫn còn nhiều, nếu không mọi người cũng không để yên cho cô lấy một miếng lớn như vậy. 
Trừ phần mỡ này, Trần Nhu lấy thêm một chút lòng lợn và thịt nạc nhưng không được nhiều lắm, cũng chỉ đủ ăn một bữa mà thôi. 
Hai người xách theo phần thịt được chia mang về, Trần Nhu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xao-tuc-phu/233407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.