Tính những khoản từ trước đến giờ thì tổng là 180 đồng, thêm cả đêm nay là được 190 đồng.
“Tôi cũng thường xuyên mượn số tiền này của cậu dùng trong lúc khẩn cấp, không thể chiếm lợi được, tổng cộng tính cho cậu 200 đồng tiền.” Lão Dương nói.
“Không cần, lấy một trăm chín.” Hàn Quốc Bân lắc đầu nói.
“Sao có thể không cần, cậu cũng đừng từ chối tôi. Giờ đã lấy vợ rồi, căn phòng nhỏ kia nhất định không đủ dùng, xây một cái nhà ngói mới rộng rãi thoáng mát. Thế nào, xác định không cùng lão ca ta làm một trận?” Lão Dương nói.
Ông vô cùng xem trọng Hàn Quốc Bân, tiểu tử này nghĩa khí, hơn nữa nói ít làm nhiều, động tác nhanh nhẹn.
Sớm đã muốn lôi kéo anh qua làm, thế nhưng Hàn Quốc Bân vẫn luôn không đáp ứng. Chỉ hằng năm vào lúc nông nhàn thì đi bắt một ít gà rừng thỏ hoang đem đến đây bán cho ông, cái khác thì đều không làm.
Hàn Quốc Bân vẫn trước sau như một từ chối, nhưng mà ba chữ nhà ngói thì anh vẫn nghe lọt vào tai.
Phòng ở trong nhà đúng là quá bé. Năm nay anh cần cố gắng nỗ lực hơn nữa, xây được một cái nhà để cho vợ con có chỗ chui ra chui vào.
Thời điểm tiễn Hàn Quốc Bân lão Dương lại nói: “Muốn xây thì xây cho rộng rãi thông thoáng một chút. Một căn nhà ngói khoảng 500 đồng, nếu thiếu tiền thì cứ đến chỗ tôi.”
Hàn Quốc Bân gật gật đầu, cáo từ rời đi.
Lúc về đến nhà thì cũng đã 5 giờ, hiện giờ trời lạnh, mọi người vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xao-tuc-phu/1003059/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.