Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Mộc Vũ quen cửa quen nẻo đi xuyên qua trong rừng, đi khoảng mười lăm mười sáu phút là tới mảnh ruộng nhà mình khai hoang. Nhìn thấy bắp ngô vứt đầy đất, đống khoai tây được đào từ trong đất ra, mấy cây cải thảo lá xanh mơn mởn ở ngay trước mắt mình, anh ấy nhất thời sợ ngây người.
Vương Tố Phân đang đào khoai tây ở trong ruộng lên, chợt nghe thấy tiếng ầm lớn, dọa cô ấy sợ vội vàng quay đầu lại nhìn...
"Cha Đông tử, sao anh lại quỳ ở đó?"
"... Chân mềm..."
"Sao anh không có tiền đồ vậy chứ? Còn không mau mang ngô xuống núi." Vương Tố Phân không nhịn được lườm Lý Mộc Vũ, với tư cách là người tận mắt nhìn thấy cành cây tùy tiện vươn dài ra co lại cũng không quỳ xuống, Vương Tố Phân cảm thấy Lý Mộc Vũ quá yếu tim.
Lý Mộc Vũ cố đỡ hai đầu gối run rẩy, ngã lộn nhào xuống đất rồi đứng dậy, nhìn bắp ngô bị vứt đầy đất, khoai tây được đào từ trong đất ra, anh vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng. Lý Mộc Vũ run run rẩy rẩy chỉ tay vào đống lương thực trên đất, run lẩy bẩy nói: "Đây là do con gái chúng làm ra?"
Vương Tố Phân tự hào gật đầu: "Con gái chúng ta rất lợi hại, mẹ nói con bé thần tiên đầu thai, nhưng anh không được nói chuyện này cho ai biết đâu đấy, Mộc Sâm cũng không được nói. Còn cả mấy đứa con trai nhà chúng ta nữa, mỗi năm một lớn, không chừng lúc nào đó bọn trẻ sẽ để lộ ra chuyện này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-vo-tinh-sinh-ra-vao-nam-60/4380067/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.