"Lệ Lệ, đến đây uống nước nào." Mẹ Hàn rót ít nước đưa đến.
Cố Lệ nhìn bên trong còn có đường trắng, lập tức cười nói: "Mẹ, mẹ không cần như vậy đâu, mỗi lần con trở về mẹ đều pha nước đường cho con uống, con cũng không phải người ngoài."
Đường hiển nhiên rất khó có được, nhưng mẹ Hàn lúc nào cũng tích trữ, thế nhưng để mua được đường cũng không dễ gì, phải lên thị trấn mới có thể mua được, mà người làm việc đồng áng sao có thời gian rảnh để lên thị trấn? Hơn nữa còn phải có phiếu đường mới được mua.
Cho nên không cần nói cũng biết đường này do ai lén mua, chắc chắn là Hàn Văn Hồng.
Nhưng mỗi tháng anh đều đưa cho cô không ít tiền, xem ra, anh vẫn có chút tiền riêng.
Đối với chuyện này, Cố Lệ tạm thời nhắm một mắt mở một mắt, nhưng sau này sẽ khó có chuyện như vậy, những cái này chỉ cần cô mang về là được, không cần đến anh.
Mẹ Hàn nghe vậy không kìm được vui vẻ trong lòng, sao hôm nay con dâu có vẻ khác lạ với ngày trước?
"Trước kia, đồng nghiệp còn đi theo than phiền với con, cô ấy nói thấy ghen tị khi con có người mẹ chồng tốt như vậy, bởi vì mẹ chồng của cô ấy không chăm con giúp cô ấy, cho nên cô ấy không thể hoàn toàn tập trung vào công việc, còn cân đồ sai cho khách, sao có thể giống con? Có người mẹ chồng sẵn lòng giúp đỡ chăm hai đứa nhỏ nghịch ngợm, con cũng tập trung vào công việc nên không xảy ra sai sót gì. Con ngẫm nghĩ cảm thấy cũng rất đúng, hai ba năm này may mắn là có mẹ, trước kia con có nhiều chỗ không đúng, nên mong mẹ cũng đừng buồn con, sau này con chắc chắn sẽ cùng Văn Hồng hiếu thảo với mẹ và cha." Cố Lệ nói.
Nói được không bằng làm được, Cố Lệ cảm thấy phụ nữ không chỉ nói mà còn phải làm.
Quả nhiên mẹ Hàn rất vui, liên tục nói: "Không sao, không sao, Lệ Lệ, con cùng Văn Hồng còn có công việc riêng, mẹ là bà nội của Đại Bảo và Nhị Bảo, mẹ chăm sóc tụi nhỏ cũng là đương nhiên!"
"Cực khổ cho mẹ rồi, cho nên con đặc biệt để dành phiếu thịt để đi mua thịt, con còn để trong rổ, mẹ xem đi." Cố Lệ ôm Nhị Bảo cười nói.
Mẹ Hàn nói: "Mua thịt về làm gì?"
Nói như vậy, nhưng bà cảm thấy con dâu có thể mua nửa cân thịt về thật sự quá tốt, nhưng ai ngờ lúc bà mở nắp che rổ trúc lên, thì thấy bên trong có một miếng thịt mỡ lớn!
Tất nhiên vẫn có ít thịt nạc.
"Sao, sao con mua nhiều thịt vậy?" Mẹ Hàn mở to mắt nhìn, cả nói cũng lắp bắp.
"Dạ, con rất vất vả nhờ người quen mới mua được bao nhiêu đó." Cố Lệ nói: "Con nghĩ cha lúc này cũng đã năm mươi tám tuổi rồi, còn làm việc cày cấy mỗi ngày, không ăn chút gì ngon thì cơ thể sao có thể chịu được? Cho nên con mua nhiều một chút, như vậy khi nấu đồ ăn thì cũng có một chút vị thịt."
Mẹ Hàn bị con dâu út làm cho cảm động, đem hai miếng thịt vào bếp, lấy miếng thịt mỡ cắt ra một nửa, vì thịt mỡ có tận hai cân, chỉ cần lấy một cân ra ngoài dùng là được rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]