Giá vàng hiện tại là hai mươi lăm nhân dân tệ một gram, một một triệu nhân dân tệ đổi lấy vàng không dễ, ước chừng phải hai túi lớn. (Vậy nên bạn tự tính đi).
Lâm Nam Phong kiểm tra từng thỏi vàng một, khi cảm thấy không có vấn đề gì mới nhặt chúng lên xe đẩy nhỏ.
Ngay khi Lưu Bột nghĩ Lâm Nam Phong muốn nói chuyện, cô lấy ra một nửa trái bắp trong túi ra gặm nó.
Sau đó dùng tay trái móc ra một tờ giấy đưa cho Lưu Bột.
“Nhóc muốn cái gì?”
Đại Mãng mở tờ giấy ra, chỉ thấy bên trong viết tên thuốc, anh ta đưa cho Lưu Bột, sau đó tức giận cười: “Cái chúng tôi muốn là bác sĩ, không phải tờ giấy, nhóc đưa tờ giấy làm gì? Hay nghĩ anh em chúng tôi dễ bắt nạt?”
Lâm Nam Phong nhìn Lưu Bột: “Bây giờ kỹ thuật y tế của Trung Quốc không thể chữa được bệnh phổi, thậm chí có đến bệnh viện lớn ở thủ đô cũng sẽ nói như vậy. Nhưng phương thuốc này của tôi có thể, hơn nữa còn có thể trị tận gốc, chỉ có khuyết điểm là phải uống lâu dài, một tháng uống ít nhất hai mươi lăm ngày. Nếu thuốc này không thể chữa khỏi thì đừng đi đâu nữa, mất thời gian lắm.”
Đại Mãng thấy đại ca do dự liền nói: “Làm sao chúng tôi biết nhóc có nói thật không? Nếu như nhóc nói dối chúng tôi thì sao?”
Lâm Nam Phong vừa gặm bắp vừa nhìn anh ta: “Không phải các chú biết nhà tôi ở đâu sao? Có vấn đề gì có thể đến đó tìm tôi, dù sao tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601651/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.