"Vừa rồi trước khi đi vào tôi đã kiểm tra qua." Nữ nhân viên cửa hàng vội vàng giải thích: "Cửa sau có một cái chốt, một đứa nhỏ như thằng bé không thể nào mở được."
"Chốt cửa này không mở được thì nó đi ra ngoài bằng cách nào, vì sao cánh cửa này lại bị mở ra?” Trương Tân Nhu lớn tiếng tra hỏi.
Cô bé không phải ở lứa tuổi cái gì cũng không biết, nếu Đa Bảo mất tích, cô bé sẽ gặp xui xẻo, mẹ của cô bé sẽ bị trách mắng.
Cô bé là người hiểu rõ hơn ai hết về thái độ quan tâm của bà cụ đối với đứa cháu trai yêu quý này đến nhường nào, mức độ có thể xem là điên cuồng.
Nếu không phải hiện tại nhà nước muốn áp dụng chế độ một vợ một chồng, e rằng trong nhà đã có rất nhiều vợ lẽ hơn cả người giúp việc rồi.
Bà cụ muốn cháu trai kế thừa hương khói là chuyện mong muốn đã lâu, hiện tại vất vả lắm mới có một đứa, cũng như khó khăn lắm mới nuôi lớn được thế kia.
Mọi người đều nói không gặp cũng không tìm thấy? "Đi tìm nhanh lên!"
Mạnh Ngọc cũng lớn tiếng quát mắng quản lý cửa hàng: "Người mất tích ở trong cửa hàng của mấy người, mấy người phải tự chịu trách nhiệm, nếu không tìm được thì mấy người chờ vô tù ngồi đi."
Mạnh Ngọc nói xong như bị rút cạn sức lực, ngã xuống sofa.
Cô ta nghĩ đến chuyện Đa Bảo mất tích là do cô ta dẫn đi ra ngoài thì lạnh cả sống lưng, da đầu tê dại.
Cô ta không cần biết Đa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601633/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.