Hạ Nham đắn đo không biết có nên đi thăm mẹ ruột hay không.
Kim Tú Châu quyết đoán nói: “Đi thăm đi, nếu mẹ con sống không tốt, chúng ta gửi cho bà ấy chút tiền.”
Hạ Nham nghe xong cũng không vui cho lắm nói: “Làm sao phải đưa tiền cho bà ấy? Bà ấy có đối tốt với con đâu.”
Nhưng cậu vẫn nghe lời đi tới đội sản xuất số năm, sau khi đi được mấy bước, Phó Yến Yến nghe thấy cậu lẩm bẩm: “Mẹ con chỉ có một.”
Phó Yến Yến ngẩng đầu nhìn anh trai.
Hạ Nham đã tươi cười đuổi theo Kim Tú Châu đang đi đằng trước, vui vẻ thương lượng sắp tới mình sẽ đi buôn bán gì đó kiếm tiền.
Kim Tú Châu hỏi cậu muốn bán gì.
“Bán quần áo giống Dương Anh Hùng thôi ạ, mẹ, con sẽ đi bán hàng, Dương Anh Hùng nói có con ở đó, bán chạy hơn bình thường tới vài lần. Chờ khi nào con kiếm được tiền, con sẽ mua quần áo đẹp cho mẹ…”
Lục Lục nghe thấy, lập tức chen lên nói: “Em cũng muốn em cũng muốn, em muốn mua một đôi giày màu trắng.”
“Cỡ em mà đòi đi giày màu trắng cơ? Em đi một ngày là nó đen xì.”
“Còn lâu nhá, có anh đi mới đen ấy.”
“Em đi giày không chỉ đen xì, mà còn không chịu giặt, em là con nhóc lôi thôi.”
“Mẹ ơi, anh bắt nạt con…”
Từ đây đi đến đội sản xuất số năm mất chừng hai mươi phút, khi còn nhỏ cậu cảm thấy khoảng cách rất xa, hiện giờ thực sự đi mới phát hiện chẳng hề xa như thế. Hạ Nham tìm tới địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903549/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.