Ngày đầu tiên đi học được phát sách, là số sách được thu lại từ học sinh khóa trước, rất cũ mà còn rách tả tơi, nhưng các bạn nhỏ lớp một ai được phát thì vô cùng vui mừng, nhận xong là lũ nhóc châu đầu ghé tai bàn tán.
Trên bục giảng cô giáo hô trật tự vài lần rồi sau đó cầm danh sách lớp bắt đầu điểm danh, khi đọc tới tên bạn nào thì bạn đó đáp có một tiếng.
Lúc gọi đến tên Phó Yến Yến, cô giáo nhìn thêm hai lần, hỏi cô bé, “Mấy tuổi rồi?”
Phó Yến Yến trả lời mạch lạc: “Năm tuổi ạ.”
Cô giáo ừ một tiếng, không nói thêm gì, trong lòng biết trẻ con mới từng đấy tuổi đã đi học đều sẽ học thêm một năm lớp một.
Nhìn cách ăn mặc của học sinh này đoán chừng chắc là con em bộ đội. Con nhà bộ đội và con của dân trong thôn rất dễ phân biệt, cho dù có mặc quần áo rách thì cũng không gầy da bọc xương, ánh mắt cũng sẽ linh hoạt hơn một chút.
Nghĩ đến đây trong lòng cô giáo cảm khái, tuy rằng hiện giờ lũ trẻ ngồi ở chung một lớp, nhưng sau này quỹ đạo cuộc đời lại khác nhau quá nhiều.
Giống như trước đây cô có dạy một học sinh, khi đứa con bị bắt nạt, người cha dẫn con tìm tới tận nhà đối phương. Nếu là con cái của dân trong thôn, gần như cha mẹ sẽ không quan tâm tới những việc này.
Phó Yến Yến không biết cô giáo đang nghĩ gì, khi cô bé ngồi xuống, cô bé thấy tới rất nhiều bạn đang nhìn mình.
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903513/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.