Trên bến tàu có vài chiếc thuyền dừng đỗ, có một con thuyền đã gần đầy người, nhìn thấy bọn họ đi tới, người chèo thuyền vội chạy tới tiếp đón, hỏi: “Có đi thuyền không? Nếu đi thì lên luôn.”
Giang Minh Xuyên đưa Kim Tú Châu lên, trả tiền, một nhà ba người ngồi xuống phía sau, người chèo thuyền vung mái chèo chậm rãi khởi hành, những người ngồi chung quanh phần lớn đều là người nơi khác đi thăm người thân, khi nói chuyện với nhau, đều dùng tiếng địa phương, Kim Tú Châu nghe không hiểu.
Sau khi thuyền tới thị trấn, một nhà ba người lại đổi thuyền một lần nữa, thuyền lần này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có thể chở được khoảng bốn năm người.
Giang Minh Xuyên giải thích với Kim Tú Châu, “Ở đây đường thủy nhiều, ra ngoài phần lớn đều đi thuyền, cho nên ra ngoài một chuyến cũng không tiện lắm. Nếu em muốn mua thứ gì có thể nói với bộ đội Cung Tiêu Xã, khi bọn họ nhập hàng có thể mua hộ em.”
Trước kia anh chỉ có một mình thì không sao cả, nhưng hiện giờ không giống thế nữa, có một gia đình cần nuôi sống. Nghĩ đến đây, anh cảm giác trên vai dường như có thêm một gánh nặng, nhưng trong lòng anh cũng thấy có thêm một thứ thuộc về mình.
Thuyền đi trên sông hơn một giờ thì dừng lại, nơi đỗ thuyền chỉ đơn giản kê mấy tảng đá lớn, Giang Minh Xuyên bế bé con xuống trước, sau đó xoay người đỡ Kim Tú Châu xuống, hai tay anh đỡ dưới nách cô, nhẹ nhàng ôm người xuống dưới.
Hiện giờ Kim Tú Châu đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903466/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.