Hai người đi thẳng đến huyện thành.
Đường cũng không dễ đi, đều bị tuyết bao phủ, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân, Kim Tú Châu đi một đôi giày vải bông, chẳng mấy chốc đôi giày đã ướt sũng, đi một hồi lâu, hai chân cô đã bị lạnh tới phát đau.
Hai người cũng không biết đã đi bao lâu, trời đất vốn bị sương mù mênh mông bao phủ, tới khi bọn họ đi đến huyện thành trời đã sáng rõ. Có thể do sức khỏe củathân thể này rất tốt, Kim Tú Châu cũng không cảm thấy mệt lắm, đổi thành cô của trước kia e là chân đã đau không đi nổi, mười mấy năm sống trong nhung lụa, không chỉ làmthay đổi thân thể của cô, cũng thay đổi cả tư tưởng của cô, cô biết lúc này mình không thể than khổ, cho nên không than thở lấy một câu, chỉ đi theo thật sát đằng sau người đàn ông.
Cũng may người đàn ông dường như cũng nhận ra, cố ý đi chậm lại một chút, còn quay đầu lại nói với cô: “Cô dẫm lên dấu chân của tôi đi.”
Kim Tú Châu có hơi sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu đáp vâng. Trong lòng thấy ấm áp, là lần đầu tiên cô được người khácdùng phương thức này quan tâm.
Hầu gia đã từng đối tốt với cô, nhưng cái loại tốt đó giống như là đối đãi với chó con mèo con, cảm thấy nó đáng yêu cho nên nhiều thêm vài phần yêu thích, kỳ thật trong thâm tâmlà khinh thường cô. Đương nhiên, ông ta đối với những người khác cũng thế, nhẫn tâm tới độ cho dù chính thê cùng chung chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903464/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.