Ăn cơm xong, Hàn Liệt liền đi rửa chén.
Vốn anh định dẫn Liễu Tố Tố lên núi tìm khoai môn, nhưng cô lại bảo để anh nghỉ ngơi trước, lên núi huấn luyện dã ngoại vài ngày, dù người làm bằng sắt cũng không chịu được, ngày mai rồi đi cũng không sao. Hơn nữa cô cũng muốn đi thông báo cho đoàn trưởng Trương biết, không kịp nghỉ ngơi mà mang theo khoai môn đến văn phòng.
Đoàn trưởng Trương cũng biết đây là khoai môn, ngạc nhiên nói: "Không ngờ trên núi còn có thứ này!"
"Tôi cũng không ngờ, là Hàn Liệt tình cờ phát hiện ra."
Liễu Tố Tố nói ý tưởng của mình cho đoàn trưởng Trương biết, ông ấy suy nghĩ một lúc liền đồng ý.
"Đương nhiên là được, cứ trồng trước đã, có bao nhiêu trồng bấy nhiêu, dù sau này không còn hạn hán thì khoai môn vẫn là thứ tốt."
Bàn bạc với đoàn trưởng Trương xong, Liễu Tố Tố lại đi một chuyến đến Cung Tiêu Xã.
Năm trước cô tới đây mua kẹo lạc, sau đó thì không tới lần nào nữa, ngoài việc muốn tiết kiệm tiền thì Cung Tiêu Xã cũng chẳng có nhiều thứ để mua như trước nữa, bất quá người vẫn không ít.
Lúc Liễu Tố Tố đến, trước quầy bán bột mì có cả đống người đang xếp hàng, sau khi biết giá đều tỏ vẻ luyến tiếc.
"Bao nhiêu thế?"
"1 đồng!"
Trời ạ, sắp đắt bằng thịt luôn rồi, khó trách mọi người đều tiếc tiền.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ bỏ tiền mua 3 cân bột ngô, cái này tuy không ngon bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nuoi-con-o-dai-vien/3125793/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.