Mới vừa phơi khăn lên, đột nhiên Liễu Tố Tố nghe được bên ngoài truyền đến một trận động tĩnh, Lê Ngọc Quế ưỡn cái bụng to đi đến, cô ta từ thật xa nhìn thấy Hàn Tú Tú ôm Liễu Tố Tố, tức khắc mắt trợn trắng.
Diễn cái gì không biết nữa, đến nương còn không muốn gọi, có cái gì hay mà ôm?
Hàn Tú Tú vẫn luôn có chút sợ Lê Ngọc Quế, nó cảm thấy người mới chuyển đến này không tốt hơn hàng xóm cũ bao nhiêu, mới ngày đầu tiên chuyển đến đã dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn nó.
Hàn Tú Tú sợ dì lo lắng, không hề nói với ai, nhưng nó cũng không muốn cùng Lê Ngọc Quế có nhiều giao thoa, cầm lấy cặp gắp than chuẩn bị gắp than củi sang bên cạnh, không buồn nhìn Lê Ngọc Quế lấy một cái.
Lê Ngọc Quế hừ lạnh một tiếng: “Hàn Tú Tú, nương mày… A, không đúng, dì cháu đâu?” Cô ta cười vừa nói, “Ngại quá, dì quên mất là cháu không gọi Liễu Tố Tố là nương.”
Giọng nói vừa cất lên, Hàn Tú Tú lập tức căng thẳng, sợ những lời này bị Liễu Tố Tố nghe thấy, nó nôn nóng nhìn nhìn phía sau.
Lê Ngọc Quế như thể nhìn không ra nó đang sợ hãi, cố ý hỏi: “Dì thật sự khá tò mò, vì sao cháu không gọi Liễu Tố Tố là nương vậy? Là không vừa lòng người mẹ kế này sao?”
Lê Ngọc Quế tất nhiên là cố ý nói như vậy, việc ăn thịt lần trước không chỉ không áp được Liễu Tố Tố, ngược lại còn làm Liễu Tố Tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nuoi-con-o-dai-vien/3125769/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.