----
Khi Thẩm Uyển thay quần áo rồi đến phòng luyện tập thì đã có rất nhiều người tụ tập lại với nhau để trò chuyện bàn tán.
Con người ta vừa được nghỉ là dễ dàng lơi lỏng, cộng thêm hội diễn trung thu vừa qua, gần đây không có buổi biểu diễn quy mô lớn, mọi người đều lười biếng như thể đột nhiên không thể tìm thấy mục tiêu của mình.
Cô giáo Lý, người thường giám sát việc luyện tập khiêu vũ của họ, cũng không có ở đó, sau khi Thẩm Uyển đi vào, cô lập tức tìm một góc để hoạt động cơ thể, từ từ ép chân giãn gân cốt.
Khi những người khác vẫn đang cười khúc khích, không chú ý tới cô giáo Lý đã lặng lẽ đứng bên cửa sổ và nhìn vào bên trong.
Cho đến khi người đầu tiên vô tình nhìn thấy bà, giật mình sững sờ ở đó, người chị em đang nói chuyện với cô ta không rõ nguyên do đã nhìn theo tầm nhìn của cô ta, ngay lập tức cũng sợ hãi đứng thẳng.
"Cô, cô giáo!"
Không biết là ai hô to, phòng luyện tập náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.
Lúc này cô giáo Lý mới xụ mặt bước vào, ánh mắt quét qua họ một cách nghiêm túc:
"Tôi không có ở đây thì các em ai nấy đều lười biếng sao? Một phút trên sân khấu phải mất mười năm dưới sân khấu, các em đã quên những gì cô thường dạy rồi ư?
Bây giờ các em không luyện cho tốt, trước khi chuẩn bị biểu diễn mới đi ôm chân Phật à? Cô thấy bình thường cô đã quá nuông chiều các em rồi!"
Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nu-phu-la-dai-my-nhan/4606770/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.