Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá.
Ở phòng bệnh trong cùng bên trái.
Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa.
Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cậu cảm thấy thế nào rồi?"
“Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi.” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp.
Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không chút máu, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng.
Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Sáng nay cô ra ngoài làm việc, lúc trở về liền nghe người ta bảo Thẩm Uyển đang diễn tập thì bị đạo cụ sân khấu đập trúng phải vào bệnh viện, cô chưa nghe người ta nói xong đã vội vàng chạy tới, nên không biết lý do vì sao cô lại bị thương.
“Bác sĩ yêu cầu tớ phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm, nếu không có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nu-phu-la-dai-my-nhan/4606709/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.