Nhưng Triệu Trân Trân vừa về đến nhà thì giống như quên mất anh, cũng không thường để ý những chuyện vặt này.
Chiều hôm trước khi đi, Vương Văn Quảng mua nửa giò heo từ cửa hàng thực phẩm về. Thời đại này không kịp cung cấp thịt heo, mua nửa chân giò đã đợi mất mấy ngày, còn phải nhờ hai tầng quan hệ.
Nửa chân giò heo khoảng bốn năm cân, mẹ Trương cắt thành miếng thịt lớn bằng nắm tay, dùng hồi hương, nước tương và đường phèn làm giò kho. Lúc cơm tối đã cắt một mâm lớn, số còn lại thì đựng trong hai hộp cơm bỏ vào tủ lạnh.
Ý định của Vương Văn Quảng là,mang theo chân giò này lên đường. Có chân giò làm mồi nhắm, trên đường tùy tiện mua chút bánh bao không nhân lớn, đến trưa làm một bữa cơm, như vậy không đến nỗi chưa tới thôn họ Triệu đã đói gần chết trước.
Trong nhà kho nhỏ càng ngày càng nhiều lương thực và thức ăn khác, ít nhất cũng sáu lăm đến bảy chục ký. Vừa nghĩ đến phần lớn những thứ này đều sắp gánh trên vai mình đi quãng đường hơn năm km, nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà sự thật chứng minh rằng anh sai rồi.
Sáng sớm hôm nay, Triệu Trân Trân thức dậy tắm rửa trước, tay cầm ba bộ quần áo mới, đẩy cửa phòng cửa bọn nhỏ. Mặc dù nhà có rất nhiều phòng, nhưng Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Dân đều mới sáu tuổi, lại là sinh đôi, nên ở chung một phòng.
Hôm nay hai anh trai nhỏ vẫn nằm trên giường ngủ say, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nguoi-me-tot/2514563/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.