Triệu Trân Trân bế thằng tư đi ở tận phía sau, sau đó thì hết rồi.
Ơ, thế là chuẩn bị đi rồi?
Vương Văn Quảng chạy vào phòng khách nhìn trái nhìn phải, thật sự không có bao tải đóng kín, anh có hơi không tưởng tượng nổi, hỏi: “Đồ mang đến cho cha mẹ đâu?”
Triệu Trân Trân cười cười, nói: “Đường xa như vậy, mang gì cũng không tiện, em đã chuẩn bị ít tiền mang về!”
Vương Văn Quảng gật đầu, cũng đúng, bây giờ không thể so với thời kỳ khó khăn vào mấy năm trước. Nếu ở nông thôn mưa thuận gió hòa, ăn no bụng là chuyện không thành vấn đề, nhưng kiếm tiền thì khá khó, vẫn là cho tiền thích hợp hơn.
Nhưng mà, một đống lương thực trong nhà kho nhỏ thì sao?
Triệu Trân Trân mỉm cười đưa con cho Vương Văn Quảng, nói: “Anh mau giúp em bế con. Ôi tối qua không ngủ ngon, không biết làm sao sái cổ rồi, cổ đau muốn chết!”
Vương Văn Quảng nhận lấy thằng tư, ánh mắt mờ mịt nhìn vợ, nhỏ giọng nói: “Không sao chứ? Nếu không thì đến chỗ bác sĩ Trần xoa bóp?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, nói: “Không cần, đi nhanh đi, không kịp lên xe thì phiền phức!”
Có một bụng giò nấu lót bụng, lúc đi tới thôn họ Triệu thì Vương Văn Quảng không đau eo không tê chân, vô cùng thản nhiên vào sân của nhà họ Triệu.
Bởi vì lúc này là hơn hai giờ chiều, người lớn đều đến ruộng làm việc, chỉ có hai đứa bé Cẩu Đản và Cẩu Thặng nhà em trai của Triệu Trân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nguoi-me-tot/2514558/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.