Mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng anh có phong độ, không thể để người ngoài tỏ thái độ với vợ, trên mặt vẫn cười ha hả.
Hai vợ chồng giao con cho hai ông bà trông nom, một trước một sau đi đến cửa hàng bách hóa.
Cuối cùng Vương Văn Quảng cũng không nhịn được, hỏi: “Trân Trân, em mua nhà làm gì?” Thật ra còn có nửa câu sau nhưng ngại nói ra, nhà họ tiêu tiền không tính là túng thiếu, nhưng thật sự cũng không dư dả, không thể tiêu lung tung!
Triệu Trân Trân cười với anh, cũng không trả lời ngay.
Ánh mắt của cô lướt theo đường phố mà nhìn ra nơi xa. Phải đó, lúc này ai có thể ngờ, khoảng nửa năm, nhiều nhất là một năm, năm trăm mét về phía Đông của công xã Anh Đào sẽ xây dựng một nông trường cải tạo lao động nổi tiếng cả nước.
Kiếp trước Vương Văn Quảng đã ở đó suốt mười năm!
...
Vương Văn Quảng cũng nhìn ra xa, đường của công xã Anh Đào vắng vẻ, hai bên đường đất đều là nhà cửa lụp xụp, cửa hàng bách hóa cũng chỉ là một căn nhà ngói năm gian hơi ngay ngắn, có gì đẹp?
Triệu Trân Trân chỉ đành nói dối, cô kéo tay chồng, nói: “Văn Quảng, em thật sự hâm mộ sân nhỏ của ông hai và bà hai. Đợi chúng ta già rồi sẽ ở sân nhỏ như vậy, trước sau không chỉ trồng rau, còn phải trồng một mảnh hoa hồng lớn, thế nào?”
Vương Văn Quảng động lòng, chưa suy nghĩ kỹ vì sao già rồi lại đến công xã Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nguoi-me-tot/2514539/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.