Vương Văn Quảng không thể chịu được khi nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé khiến người ta yêu thương này, anh lại ôm cô vợ yêu kiều vào trong lòng hôn mãnh liệt. Anh dùng lưỡi khuấy động khoang miệng thơm tho của cô, dùng răng cắn cánh môi cô.
Mãi đến khi Triệu Trân Trân bị hôn đến mức sắp không thở nổi, nụ hôn mới kết thúc.
Làm lỡ như vậy, chờ đến khi cô chuẩn bị xong xuôi đi ra khỏi nhà cũng đã bảy giờ. Giờ vào làm của xưởng bông nhà nước là tám giờ, nhưng bình thường nếu bên Công đoàn các cô không có việc gì, mà cô lại là Phó chủ tịch Công đoàn nên chín giờ đến cũng được.
Băng qua một đường phố không dài không ngắn, các quán ăn và cửa hàng lương thực quốc doanh san sát, trước cửa vẫn là những hàng người xếp thật dài.
Triệu Trân Trân xếp vào hàng trước cửa hàng lương thực không chút do dự.
Lúc xách năm cân lúa mì và hai cân rưỡi khoai lang bước ra từ trong đám người đã là tám rưỡi. Cô móc khăn tay vội vã lau mồ hôi trên trán, sau đó vội vàng bước nhanh về nhà.
Không ngờ vừa mới đi qua ngã tư đường đã đụng phải Thẩm Lỵ Lỵ đang đạp xe đi làm, còn có Chủ nhiệm Tùy đi cùng cô ta.
Hai người nhìn thấy cô thì vội vàng dừng lại.
Ôi, mới có bao lâu mà hai người đã đi làm cùng nhau rồi!
So với một tháng trước, Thẩm Lỵ Lỵ trông yêu kiều hơn nhiều, bộ dạng ít nhất cũng giống như trẻ ra sáu bảy tuổi. Chủ nhiệm Tùy trông cũng rạng rỡ.
Triệu Trân Trân vểnh miệng vui vẻ nói: “Tôi đã chuẩn bị một món quà lớn rồi, khi nào mới có thể uống rượu mừng của hai người đây?”
Thẩm Lỵ Lỵ xấu hổ đỏ mặt. Thật ra thì cô ta rất muốn kết hôn càng sớm càng tốt. Chủ nhiệm Tùy luôn đối xử rất tốt với cô ta, đưa đón đi làm, cuối tuần đi ăn cơm xem chiếu bóng hoặc đi du ngoạn ở ngoại ô hay đi dạo cửa hàng tổng hợp, tiêu tiền cho cô ta không tiếc tay. Thế nhưng anh ta lại không hề đề cập đến chuyện kết hôn.
Nhưng cô ta không biết rằng, Chủ nhiệm Tùy đã nghĩ đến chuyện kết hôn từ lâu, chẳng qua là thời gian quen biết cô ta quá ngắn nên anh ta cũng không dám nói. Hơn nữa còn có một số chuyện cần tìm hiểu rõ hơn, mà quan trọng nhất là anh ta sợ sẽ dọa cô ta chạy mất!
Vất vả lắm mới tìm được đối tượng kết hôn, tốt hơn hết là nên tiếp cận từng bước.
Chủ nhiệm Tùy cười nói: “Chủ tịch Triệu đừng nóng, chỉ cần Lỵ Lỵ đồng ý thì lúc nào kết hôn cũng được, quà mừng cô phải giữ lại cho chúng tôi đấy!”
Mặc dù chỉ là đùa giỡn, nhưng khuôn mặt của Thẩm Lỵ Lỵ lại càng đỏ hơn.
Sau khi mang lương thực về nhà, lúc Triệu Trân Trân khoác cặp trên lưng cưỡi xe đạp tới Xưởng bông nhà nước đã là chín giờ mười lăm phút.
Văn phòng Công đoàn là ba gian phòng riêng biệt thông nhau, có khoảng mười nhân viên lúc này đang rất nhàn rỗi. Các đồng chí nam đang uống trà đọc báo, đồng chí nữ thì ba bốn người tập trung một chỗ thì thầm nói chuyện với nhau. Còn có hai người đặt cuộn len trong ngăn kéo, cúi đầu lặng lẽ đan áo len.
Cán sự Tiểu Lý mối tới vẫn chưa sa ngã, đang thu thập những tờ báo cũ để luyện thư pháp, bên cạnh là cuốn “Mao Chủ tịch ngữ lục” mới tinh đang mở.
Triệu Trân Trân vừa vào cửa, tất cả mọi người nhanh chóng dừng lại việc đang làm, tranh nhau lên chào hỏi cô.
Chủ tịch Lưu - Chủ tịch Công đoàn năm đó một tay cất nhắc Triệu Trân Trân - đã hơn năm mươi tuổi, hai năm qua ông mắc bệnh thận, phải nghỉ ốm quanh năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]