🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chỉ nghĩ về chuyện này thôi đã thấy đau đầu.

Việc hòa giải cho bọn họ thậm chí đã làm trì hoãn công việc của anh ta.

Triệu Trân Trân nhìn thấy giấy tờ tán loạn trên bàn, cười nói: “Chủ nhiệm Tùy, tôi có thể giúp gì anh không?”

Chủ nhiệm Tùy miễn cưỡng nở nụ cười, lấy mấy tờ giấy nháp từ trên bàn lên, nói: “Chủ tịch Triệu soạn giúp tôi một chút đi, những thứ này đều phải được xưởng trực tiếp giao cho Ủy ban Kinh tế thương mại, chữ viết quá xấu!”

Cô nhận lấy, gật đầu.

Mặc dù Triệu Trân Trân chỉ có trình độ tiểu học, nhưng cô lại viết chữ rất đẹp, bất kể là viết bằng bút máy hay bút lông cũng đều rất đẹp. Đây là do chú họ Triệu Thanh Sơn đã chỉ dạy cô, nói rằng bây giờ mọi người bình thường đều viết chữ không đẹp, nếu như cô luyện chữ giỏi thì người bình thường sẽ không ai dám nói trước mặt cô rằng cô không có học thức nữa.

Chưa nói cách này quả thật rất có tác dụng, bây giờ mọi người từ trên xuống dưới trong Xưởng bông nhà nước đều biết cô viết chữ đẹp.

Triệu Trân Trân trải tờ giấy viết tay lên góc bàn ra nhìn, hóa ra đây là báo cáo công việc cho trưởng phân xưởng kéo sợi viết. Chủ nhiệm La này là một người đàn ông thô kệch, chữ viết của anh ta giống hệt như phong cách con người anh ta, xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn xuất hiện những đường kẻ ngang.

Thoạt nhìn giống như một mớ hỗn độn vậy.

Chủ nhiệm La giỏi xử lý sản xuất, kiến thức không nhiều, bản báo cáo này của anh ta viết rất ngắn. Chỉ trong chốc lát, Triệu Trân Trân đã chép lại xong xuôi.

Bên kia, Chủ nhiệm Tùy cũng đã viết xong báo cáo.



Anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Triệu Trân Trân: “Cảm ơn cô, bây giờ chúng ta đến kho hàng nhỏ đi!”

Triệu Trân Trân vui mừng trong lòng, vội vàng gật đầu.

Kho hàng nhỏ trong xưởng bao gồm hai phòng, bởi vì nơi này quá nhỏ, bình thường sẽ không được sử dụng, thế nên thỉnh thoảng sẽ có những phế phẩm sản xuất được đưa tới để tạm ở đây.

Ví dụ như vải lỗi từ dây chuyền sản xuất.

Lúc này trong kho hàng nhỏ đã chật ních người. Dĩ nhiên, xưởng trưởng và thư ký đều không đến, nhưng phó xưởng trưởng và phó thư ký Đảng ủy đều đang ở đây. Còn phần lớn các phân xưởng trưởng đều đến đông đủ, ai không biết còn tưởng rằng đang chuẩn bị mở một cuộc họp nhỏ đấy.

Trưởng phòng Kiểm soát chất lượng Tiêu Diễm Hồng thấy Triệu Trân Trân đi vào thì không khỏi nhíu mày nhìn cô nhiều lần với vẻ mặt không hài lòng.

Chủ nhiệm Tùy cầm số ghi chép trong tay, nói với xưởng trưởng Chu: “Lãnh đạo, nhà chủ tịch Triệu nhiều trẻ nhỏ, quần áo trẻ nhỏ tốn nhiều vải, sau này phần của tôi sẽ để cho cô ấy!”

Triệu Trân Trân hơi sửng sốt, đang muốn từ chối mấy câu thì xưởng trưởng Chu đã bước tới, thân thiết ôm lấy bả vai cô nói: “Không cần đâu, nhiều vải như vậy còn không đủ để mọi người chia sao? Tiểu Tùy, cậu ghi chép đi, hôm nay tôi chia!”

Làm lãnh đạo ở Xưởng bông nhà nước không có quá nhiều lợi ích. Nếu anh muốn lấy việc công làm chuyện tư là điều không thể, anh cho rằng mấy người ở Phòng Kiểm soát chất lượng đều rảnh rỗi ngồi không sao? Trước đây đã từng có công nhân trong xưởng giấu một ít sợi bông trong đồ lót định mang về nhà, nhưng tất cả đều bị phát hiện.

Cho nên việc phân phối vải lỗi hàng tháng tương đương với phúc lợi của các lãnh đạo cấp trung trở lên.

Trong một thời gian dài, những người này đều được phân chia cùng nhau, có thêm một người gia nhập đồng nghĩa với việc phần của mỗi người sẽ ít đi một chút, thế cho nên đám người Tiêu Diễm Hồng mới không mấy vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.