Vương Kiến Xương rất nhanh đã ngừng khóc. Thằng nhóc rầm rì mấy tiếng, mũi hơi nhăn lại, miệng há ra lộ ra hàm răng trắng, hiển nhiên là rất tức giận nói: “Mẹ, chị đánh con!”
Vương Giá Hiên dạy bọn trẻ học xong, con rể Chu Gia Thành dọn bàn trà ra ngoài. Cha vợ và con rể đang uống trà dưới giàn nho, hướng quay lưng lại với bọn trẻ, không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Kiến Xương khóc, Vương Giá Hiên vốn định đi qua, nhưng tốc độ của Triệu Trân Trân nhanh hơn ông ta cho nên ông ta ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Con gái nhỏ Sương Sương của Vương Văn Mỹ chớp đôi mắt to, tủi thân đến mức sắp khóc. Vốn dĩ cô bé cũng muốn gọi mẹ, nhưng lại nghĩ mình đã bảy tuổi rồi, đã lớn rồi, cho nên nức nở: “Con không đánh em trai!”
Chu Gia Thành đi tới ôm lấy con gái nhỏ, nói: “Có phải hai đứa giành sách không? Em trai còn nhỏ, con nhường em một chút, được không nào? Ở nhà chị cũng hay nhường con mà, phải không?”
Sương Sương dẩu cái miệng nhỏ nói: “Cha! Con không giành sách với em trai. Em trai Kiến Xương phải học từ orange, em ấy phát âm không chuẩn. Con đã sửa nhiều lần rồi nhưng em ấy vẫn không phát âm chuẩn, thế nên con phê bình em, sau đó em lại khóc!”
Đúng là, so với Kiến Dân và Kiến Quốc, năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Kiến Xương yếu hơn một chút. Khi lớn bằng thằng nhóc, hai anh lớn chẳng những đã học thuộc Tam Tự Kinh mà còn thuộc nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nguoi-me-tot/2514485/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.