Chương trước
Chương sau
“Không sao, em cũng thấy đấy, bên người Tiểu Vũ xuất hiện rất ít đồ vật, cũng không chiếm nhiều diện tích, đứa nhỏ chỉ cần không rời khỏi em thì mọi tình huống em đều có thể phát hiện được, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”

Thẩm Gia Dương tiếp tục bày tỏ ý kiến ​​của mình: "Không phải vẫn còn thời gian sao? Chúng ta chỉ có thể khám phá xem có bất kỳ quy luật nào về sự xuất hiện của những thứ này không, cũng không nên quá căng thẳng, chỉ cần bình thường đối xử tận tâm với con bé là được!"

Thẩm Uyển: “……”

Cô cũng nghĩ thế, nhưng thật sự rất khó để bình tâm đối xử với con bé như bình thường. Ngoại trừ bé cưng của cô, cô chưa bao giờ đã thấy một em bé mới sinh nào mang theo thức ăn bên người cả!

Thẩm Uyển vẫn còn đang rối rắm mà Thẩm Gia Dương đã bật cười như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Cái này không phải rất tốt sao? Nhìn xem, Tiểu Vũ là tự mình mang theo khẩu phần ăn. Con bé có thể tự nuôi sống bản thân, quả thực là một cô bé kho tàng bảo bối. Mà em cũng thấy đấy, trứng, gạo và đậu nành lại rất tốt, trông đẹp hơn nhiều những gì chúng ta đã thấy trước đây, điều đó chứng tỏ Tiểu Vũ là một đứa bé may mắn! ”

Thẩm Gia Dương nói ra lời này, Thẩm Uyển đã bị chọc cười.

Cẩn thận suy nghĩ lại thì thật sự rất vui.

Thấy lông mày vợ không còn cau lại mà đã cười nhẹ nhàng hơn một chút, Thẩm Gia Dương cuối cùng thả lỏng người: "Anh từng nghe mẹ kể rằng có rất nhiều người tài giỏi như đại thần, thầy bói đoán mệnh…Tuy hiện tại rất hiếm nhưng chắc chắn có, Tiểu Vũ của chúng ta thực lực hơn những người đó rất nhiều, có thể tự mang lương thực đến là tài năng thiên phú của Tiểu Vũ, chúng ta phải nên vui mừng mới đúng!

Thẩm Tiểu Vũ: “……”

Ha ha, trí tưởng tượng của người này cũng phong phú thật đấy!

Cô cảm thấy cha nuôi thật sự sinh ra không đúng thời đại, nếu để đối phương sinh ra ở thế kỷ 21, với tư tưởng và tính cách cố chấp này, có lẽ ông ấy đã đạt được thành tựu lớn nào đó!

Thẩm Uyển thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nghe chồng cô nói.



"Được rồi, nếu đã thức thì chúng ta phải dậy tôi. Mặc dù hôm nay không phải ra ngoài làm việc, nhưng cũng không còn sớm. Cha mẹ có thể đã thức dậy rồi. Chúng ta còn ngủ nướng trong phòng thì trông ra thể thống gì nữa!”

Thẩm Uyển tự mặc quần áo sau đó là mặc quần áo cho Thẩm Tiểu Vũ.

Bên ngoài đã nghe thấy vài tiếng động, cô đoán có lẽ là cha mẹ đã dậy rồi!

Cô dọn dẹp xong, nhanh chóng đi rửa mặt, hôm qua trời đổ mưa nhiều, nước tích luỹ trong nhà nhiều hơn, nước này không nấu ăn được, nên được sử dụng những sinh hoạt khác trong gia đình.

Sau khi rửa mặt, Thẩm Uyển nói với chồng: “Anh chăm sóc bé cưng một chút, em đi xem có nước nóng không, nếu có sẽ luộc quả trứng gà kia cho con bé ăn chút!”

Nói xong, cô liền đi nhanh ra ngoài, lúc trở về trong tay đã cầm một cái bát cùng với cái bình thuỷ đã dùng rất lâu trong nhà.

“Cha mẹ đã dậy rồi, mẹ còn đang đun nước sôi, thật tiện quá!”

Thẩm Uyển vừa nói vừa đặt cái bát lên bàn đầu giường, tìm thấy quả trứng, đập cho vào bên cạnh bát, chờ lòng trứng chảy hết vào bát, cô lại mở ấm đun nước, một tay đổ nước nóng vào, tay kia dùng thìa khuấy đều.

Phần lòng đỏ trứng bên trong trông đặc biệt ngon, rất dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn của người khác.

Sau khi Thẩm Uyển chuẩn bị xong trứng, cô suy nghĩ một chút rồi từ trên tủ đầu giường lấy ra một cái hộp nhỏ, trong đó có một ít đường trắng, thật ra là chỉ có một chút, màu đường trắng nhìn cũng không có gì đặc biệt, màu trắng hơi ngả vàng, hiển nhiên là đường thô.

Cô dùng muỗng chấm một chút rồi khuấy đều vào chén, sau đó mỉm cười.

Như vậy sẽ ngon hơn!

Vì vậy bữa sáng của Thẩm Tiểu Vũ là trứng có thêm một chút đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.