Từ Ninh để cho cậu bé đi, dòng suối nhỏ kia nước nông, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến cẳng chân, là nước từ núi Đại Thanh chảy xuống.
Nhìn đồng hồ một lát, hơn 5 giờ, Từ Ninh chặt xương sườn thành nhiều mảnh nhỏ đặt vào trong nồi hầm, lại nhặt ít nấm sạch, dùng mì trắng và bột ngô làm bánh bột ngô.
Đợi xương sườn hầm được một lúc, thì bỏ nấm vào hầm mấy phút là có thể ăn.
Từ An đi tới cửa ngửi thấy mùi thơm, vội phơi rau dại đã rửa sạch, chạy tới phòng bếp.
Từ Ninh nhìn thấy cậu bé đã trở về, thì đi lấy canh và bánh bột ngô ra.
Từ An nói: “Chị, thơm quá.
”Sau khi nói xong còn nuốt nước bọt.
Từ Ninh cười nói: “Mau ngồi xuống ăn đi.
”Ăn cơm xong Từ An đi rửa bát, Từ Ninh đặt vải mang về lúc trưa lên giường đất, nhìn một chút làm quần áo cho cha mẹ và em út của nguyên chủ kiểu gì?Tuy mấy miếng vải cô lấy trong không gian ra màu sắc trông rất cổ xưa, nhưng vẫn không thể mặc ra ngoài.
Từ Ninh tìm quần áo cũ của Từ An ra, tính toán làm ba chiếc áo khoác, để cha mẹ nguyên chủ và em út mặc bên ngoài, bên trong mặc áo bông mới.
Áo bông của người lớn có thể lấy từ trong không gian ra, lúc trước cô đã mua mấy chục bộ, còn có quần áo cho đứa bé hơn hai tuổi.
Khi cô còn nhỏ thấy bà ngoại mình mua vải làm quần áo, mình cũng ở bên cạnh học một chút, làm mấy chiếc áo khoác cũng không có vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-mang-theo-khong-gian-lam-thanh-nien-tri-thuc/3857176/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.