“Hỏng hay chưa, không phải em là người biết rõ nhất à?” Chu Thanh Bách nở nụ cười gian xảo, cúi đầu lấp kín đôi môi đỏ mọng. 
Chỉ một lúc sau Lâm Thanh Hoà đã bị hôn tới đầu óc choáng váng. Gã tài xế già này càng ngày càng lão luyện, cô chỉ kịp nói một câu “anh nhẹ chút…” rồi sau đó không nói gì được nữa…. 
Tối nay có người được ăn no nê thoả mãn. 
Sáng hôm sau, tận hơn tám giờ, Lâm Thanh Hoà mới có thể rời giường. Haizzz…cuộc sống này… thật sa đoạ… cô tự cảm khái cho bản thân mình năm phút. 
Ăn qua loa bữa sáng rồi cô đạp xe tới chỗ chị Mai. 
Hiện tại địa điểm gặp gỡ của hai người đã đổi thành nhà chị Mai thay vì lò mổ. Vì bên đó lạnh lắm, ra đó đứng chút xíu buốt hết cả đầu, chịu không nổi. 
Chị Mai đã mất việc, chỉ dựa vào nguồn thu từ chỗ Lâm Thanh Hoà nên rất nhiệt tình tự mình tới lò mổ đem thịt về, dặn Lâm Thanh Hoà chỉ việc tới thẳng nhà chị là được. Cô mừng còn không kịp ấy chứ, chưa kịp nói hai lời vội vàng đáp ứng ngay. 
Mỗi lần lấy năm, sáu cân thịt. Có khi chỉ lấy được hai, ba cân thôi, lời lãi chẳng đáng là bao nhưng đối với chị Mai mà nói bảy, tám đồng mỗi tháng cũng rất quan trọng. 
Lâm Thanh Hoà hỏi chị Mai: “Người ta không nói khi nào chị quay lại làm à?” 
Chị Mai lắc đầu: “Tạm thời không có, nói là chờ khi nào có vị trí trống thì người ta gọi.” 
Một người giao thịt, một người giao tiền. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-lam-giau-day-con/785112/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.