“Nói đến thịt, đại đội sắp phân thịt. Đứa trẻ Đông Đông này quả là có phúc khí, biết chọn lúc chui ra.” Đúng lúc chị cả Chu bưng chén cháo trứng gà từ trong bếp ra, nói chen vào. Lâm Thanh Hoà cười nói: “Chị cả nói đúng.” Chị cả Chu: “Nhớ lúc trước mỗi lần Đại Oa gặp bác ba thì đều hỏi khi nào em trai mới chịu ra chơi cùng nó, đứa nhỏ này có đôi mắt biết trước tương lai hay sao ấy, thím ba mới mang bầu mà nó đã biết là em trai rồi.” “Hai hôm nay nó cứ loạn lên đòi qua đây gặp em trai mà em không cho, phải nói là bây giờ trời lạnh ngộ nhỡ lây khí lạnh cho em bé thì không tốt, đợi ấm lên rồi mẹ cho qua. Thế nó mới chịu đấy.” Lâm Thanh Hoà nói, mắt thấy chén cháo trứng thì vội bảo: “Chị cả mang vào đi không nguội, em về trước đây.” “Được” Chị cả Chu đáp lời. Lâm Thanh Hoà ra khỏi cửa, chị cả Chu lướt qua người thím hai trực tiếp bưng cháo vào phòng thím ba. Chị ba Chu thấp giọng hỏi: “Lại gây sự?” Chị cả Chu cũng tận lực đè giọng xuống: “Vẫn chứng nào tật nấy, thím tư có làm gì đâu mà cô ta suốt ngày kiếm chuyện, chả hiểu kiểu gì.” Chị ba Chu bĩu nhếch mép: “Chắc khó chịu trong lòng.” Khó chịu cái gì, không cần nói chị cả Chu cũng quá rõ. Vì không thấy được thím tư lâm vào cảnh nghèo khó khốn cùng cho nên có người trong lòng không thoải mái. Suy cho cùng đều là người một nhà, giả dụ nhà chú tư gặp khó khăn thật thì ba nhà các cô cũng phải chịu liên luỵ. Rốt cuộc ai mới là người khổ, còn chưa biết à. Bây giờ gia đình chú thím tư có đồ ăn ngon đều mang sang bên này, tuy rằng mấy chị em dâu không tới lượt nhưng bọn trẻ con cũng được một miếng. Ví dụ như hôm mùng tám tháng chạp, thím tư đưa qua chén cháo thơm ngon vô cùng, Chu Dương con gái cô đến bây giờ vẫn còn nhắc lại mãi. Thật không hiểu nổi thím hai suy nghĩ gì mà cứ mong nhà chú tư sa cơ thất thế, việc này cả chị cả và chị ba Chu đều nghĩ không ra. Nhưng chị em dâu chỉ dám to nhỏ với nhau thôi, không dám nhiều lời ra bên ngoài. Ngày hai mươi tháng mười hai, đại đội phân thịt. Có Chu Thanh Bách ra mặt, tất nhiên có thể mua được thịt ngon. Mặt khác anh đã xuất ngũ, sang năm xuất công, vì thế xã viên trong đội sản xuất không bài xích việc anh lại đây mua thịt. Anh chỉ chọn mấy loại không được ưa chuộng lắm như thịt nạc, xương sườn, xương ống. Còn những loại thịt được cho là thượng hạng thời này, anh nguyện ý nhường lại cho mọi người. Thứ nhất là anh chưa có công điểm, thứ nhì là anh hiểu mọi người quanh năm suốt tháng vất vả chỉ trông vào ngày này. Thứ ba là nhà anh không thiếu, trong bếp vẫn còn hai bình mỡ heo. Cho nên không cần tranh đoạt tí thịt mỡ với bà con. Đây là lần phân thịt cuối cùng trong năm, phải lưu trữ ăn tới qua tết. Anh mua năm cân thịt nạc, hai cân thịt ba chỉ, xương sườn, xương ống bán bao nhiêu mua bấy nhiêu. Tổng cộng tốn khá khá. Chu Thanh Bách đôi mắt không nháy cái nào, dứt khoát rút tiền ra trả rồi xách thịt về nhà. Sau lưng anh còn có hai cái đuôi là Đại Oa và Nhị Oa. Tam Oa cũng muốn theo nhưng Lâm Thanh Hoà cản, lạnh thế này đi ra ngoài để về đông cứng à. Đại Oa lẽo đẽo theo sau vô cùng hứng chí: “Mẹ nói sang năm sẽ làm món sườn heo chiên, ngon lắm á.” Nhị Oa cũng đặc biệt cao hứng, đôi mắt toả sáng lấp lánh. Hai anh em trải qua một mùa đông ấm áp nhất từ trước tới nay. Ăn no mặc ấm, không cảm mạo phong hàn, lại còn béo quay béo cút. Về tới nhà, Chu Thanh Bách đưa tất cả chỗ thịt cho Lâm Thanh Hoà: “Tết Nguyên Đán phải qua Chu gia ăn tết.” Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay: “Được, tới lúc đó chiên một khay sườn heo mang qua.” Những năm trước nguyên chủ đều ở tại nhà mình ăn Tết, lý do là vì Chu Thanh Bách không được nghỉ phép. Năm nay anh đã về, cả nhà qua Chu gia ăn tết cũng tốt, cô không có ý kiến. Lâm Thanh Hoà bắt đầu chỉ huy Chu Thanh Bách làm việc: “Chỗ thịt này anh băm nhỏ ra đi, em làm thịt viên cho các con.” Cô cắt riêng ra một cân thịt nạc cùng một cân thịt ba chỉ, còn lại bốn cân thịt nạc và một cân thịt ba chỉ cô đưa cho Chu Thanh Bách băm hết. Muốn làm thịt viên ngon đều phải có bí quyết. Nếu chỉ dùng toàn thịt nạc sẽ bị khô, trộn thêm chút thịt ba chỉ vào viên thịt sẽ ngon hơn rất nhiều. Muối, hành lá xắt nhỏ, gừng băm nhuyễn, trứng gà, bột mì tinh. Chỉ bằng mấy nguyên liệu đơn giản này thôi thế mà thành phẩm lại có hương vị vô cùng đặc biệt. Mỗi cân thịt làm được tám viên thịt, tổng cộng năm cân thịt làm được khoảng hơn ba mươi viên. Một thố lớn thịt viên, ăn đã đời luôn ! Đến Lâm Thanh Hoà vừa làm vừa phải nuốt nước miếng nói chi ba đứa trẻ con. Chúng nó mắt tròn mắt dẹt, sửng sốt kinh ngạc. Lần đầu tiên trong đời bọn chúng nhìn thấy thịt heo viên. Ba đứa nó đều cảm thấy cha mẹ mình đang làm một món ăn xứng danh mỹ vị nhân gian. Lâm Thanh Hoà: “Cái này làm để dành ăn Tết, bây giờ mẹ chỉ có thể cho các con nếm trước một ít thôi.” Đầu tiên là mỗi thằng một viên. Nhưng ba thằng quỷ này nhất quyết đấu trí đấu dũng với mẹ, bám nhằng nhẵng như ba cái đuôi, đi một bước theo một bước. Quá phiền! Lâm Thanh Hoà đành phải cho mỗi thằng thêm một viên nữa là hai viên mới yên. Chu Thanh Bách cũng rất thích món này, liếc trộm thố thịt viên đầy vun…nhưng anh ngoan hơn ba thằng nhóc thối kia, tuyệt đối không đòi hỏi, vợ cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu thôi. Cuộc đời nào có dễ dàng, anh đừng mơ tưởng ban ngày nghe lời ăn ít thịt viên thì tới tối được “ăn thịt”. Không cho cô làm ăn buôn bán, anh cứ việc tự mình đánh quang côn* đi thôi. *quang côn: Đàn ông lớn tuổi không có vợ. Hôm nay Chu Thanh Bách đi huyện thành, lúc về mang cho Lâm Thanh Hoà tem bưu chính. Lâm Thanh Hoà đã có dự đinh mua từ lâu rồi nhưng công việc lu bu cô vẫn chưa có thời gian đi mua. Lúc Chu Thanh Bách ra khỏi cửa cô có dặn với theo một câu nhớ mua tem bưu chính cho cô, mỗi loại một bản. Chu Đại Oa cầm tem, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Mẹ mua cái này làm gì” Chu Nhị Oa bắt lấy liếc mắt một cái, thở dài nói: “Không ăn được.” Ý nó chính là mẹ lại hoang phí tiền. Nó còn cố tình liếc mắt về phía cha ngầm ám chỉ sao cha không quản người phụ nữ của cha đi, để dành tiền mua đồ ăn được có phải tốt hơn không ? Lâm Thanh Hoà thu lại các bản tem, hừ một tiếng: “Cứ đợi đấy rồi xem.” Chu Tam Oa nhìn xấp tem trong tay cô: “Mẹ, con muốn chơi.” “Mẹ cất đi để dành chơi một mình cơ.” Lâm Thanh Hoà cười tủm tỉm nói. Sau đó cô trừng mắt với thằng quân sư quạt mo tương lai - Chu Nhị Oa: “Chu Nhị Oa, vừa rồi con có ý gì. Lão nương ta ngày ngày cơm nước vất vả hầu hạ cha con mấy người mà còn không được phép lấy chút tiền mua đồ mình thích hả?” Chu Nhị Oa thức thời, lập tức ôm lấy chân mẹ, nói: “Mẹ muốn gì cũng được, bảo cha đưa tiền cho mẹ mua.” Lâm Thanh Hoà hừ một tiếng, tỏ vẻ thoáng vừa lòng. Lại nói tới Chu Thanh Bách, anh đúng là một ông chồng chiều vợ không giới hạn. Một xấp tem bưu chính, mỗi loại một bản, tốn không ít tiền. Vậy mà anh rút tiền không chớp mắt, cực kỳ quyết đoán. Anh cũng nghĩ giống y như Lâm Thanh Hoà vừa nói, cô vất vả hầu hạ bốn bố con anh, ngày nấu ba bữa cơm, tối đun nước nóng ngâm chân, sau này mỗi đêm còn có…., cô tuỳ hứng một chút thì có làm sao? Vợ anh, anh chiều được ! Ai dám nói không cho ?! Chu Thanh Bách nhìn về phía cô vợ nhỏ tràn đầy sức sống. Anh phát hiện ra một điều, trước đây anh hoàn toàn không hiểu gì về cô. Từ sau khi xuất ngũ trở về anh mới chân chính để tâm tìm hiểu cô. Một người vợ như cô, làm gì có người đàn ông nào không thích. Anh nguyện ý yêu thương, che chở cô, nắm tay cô đi nốt quãng đời còn lại. Người ta mang đồ tốt về cho mình, dù gì cũng phải tỏ lòng biết ơn, Lâm Thanh Hoà nhỏ nhẹ hỏi anh: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]