Chương trước
Chương sau
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 34: Xuất ngũ
Chả mấy khi giọng điệu bà Chu hoà ái nhẹ nhàng như vậy.
Nghe con trai nói tối qua nó trở về, bà vừa đau lòng vừa lo lắng, đêm khuya tuyết rơi nhiều như thế, hẳn là con trai vừa chịu vất vả vừa chịu lạnh giá suốt cả quãng đường dài.
Sáng sớm vội chạy qua đây, lại được con trai kể đêm qua con dâu nấu canh gừng cho uống, nấu nước nóng ngâm chân, hấp bánh bao, nấu canh sủi cảo cho ăn, rồi trải giường nệm cho ngủ, trong lòng bà Chu thoải mái rất nhiều. Đứa con dâu ngày thường chỉ biết tiêu tiền như nước, chuyện chọc tức bà thế mà hôm nay xem ra cũng thuận mắt vô cùng.
Nếu con dâu biết điều đối tốt với con trai bà, bà cũng không tiếc dùng thái độ ôn hoà đối xử lại.
Lâm Thanh Hoà liếc mắt về phía Chu Thanh Bách, Chu Thanh Bách cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, cô lúng túng vội quay về phía đám Đại Oa nói: “Các con ăn chưa?”
Đại Oa, Nhị Oa: “Ăn rồi ạ”
Được, vậy thì cô tự mình ăn. Lâm Thanh Hoà đi vào phòng bếp thấy nồi vẫn còn nóng hổi, hoá ra sáng nay mấy cha con hấp bánh bao ăn.
Bánh bao này làm từ mấy hôm trước, nhiệt độ bây giờ không khác gì cái tủ lạnh, cái gì cũng đông cứng chẳng sợ ôi thiu, khi nào ăn chỉ cần hấp nóng lên là ăn được ngay. Mấy hôm nay thức ăn không phải chỉ có mỗi bánh bao nên vẫn còn dư lại một ít, tuy nhiên mấy cái đang nằm trong nồi này là mấy cái cuối cùng rồi.
Không đói bụng lắm nên Lâm Thanh Hoà chỉ ăn một cái là no.
Vừa ăn xong thì Tam Oa chạy vào, Lâm Thanh Hoà cúi xuống bế nó lên: “Tam Oa, con ăn no chưa?”
“Không ăn.” Tam Oa lắc đầu.
Ý của nó là no rồi, còn nếu nó chưa no thì nó sẽ nói “ ăn."
Lâm Thanh Hoà bế Tam Oa đi ra nhà chính, bà Chu vẫn đang ngồi ở đó. Chắc vì đã lâu không gặp con trai nên bà có nhiều lo lắng. Sinh được bốn người con nhưng trong lòng bà vị trí số một luôn luôn là Chu Thanh Bách, mấy người con trai con gái khác đều không thể sánh bằng.
Lâm Thanh Hoà ôm Tam Oa về phòng ngủ, hai đứa Đại Oa Nhị Oa cũng đi theo mẹ.
Ánh mắt Chu Thanh Bách luôn dõi theo bóng dáng Lâm Thanh Hoà.
Bà Chu nhỏ giọng nói: “Dạo gần đây mẹ sắp nhỏ rất thật lòng quan tâm chăm sóc chúng. Quần áo, giày vớ trên người bọn trẻ đều là một tay mẹ nó chuẩn bị đó. Biết lo lắng cho các con ăn no mặc ấm rồi. À, lại còn mang bánh bao nhân thịt qua cho ta và cha con ăn nữa.”
Lần trước làm bánh bao, Lâm Thanh Hoà lại kêu Đại Oa Nhị Oa mang hai cái sang cho ông Chu và bà Chu.
Chuyện này khá tế nhị, ông bà Chu biết ý không nói linh tinh ra ngoài, lỡ tới tai vợ thằng tư thì đôi bên cùng khó xử. Chu Gia con cháu đầy đàn, một là cho tất cả, hai là không cho ai. Chỉ có hai cái bánh bao biết chia thế nào? Cách tốt nhất là ông bà giữ lại chính mình ăn, không cho đứa nào cả. Lỡ ai biết chuyện thì chỉ có thể nói là con dâu tư hiếu thuận cha mẹ chồng, không thể chê trách điều gì khác.
Chu Thanh Bách gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
Bà Chu: “Mẹ không nói nhiều nữa, nhưng con nên nói vợ con sửa đổi tật xấu tiêu tiền không tính toán đi. Mấy anh em Đại Oa rồi cũng phải tới tuổi trưởng thành, ăn mặc ở làm gì cũng cần tới tiền. Vợ con cứ tiêu xài phung phí như thế, mẹ lo nó chả tiết kiệm được nửa xu.”
Điểm này trong lòng Chu Thanh Bách đã sáng tỏ. Trong nhà có thêm một cái bếp lò, nửa túi than đá, nồi sắt loại tốt, hai cái chăn bông loại lớn, quần áo trên người bọn trẻ, tất cả đều là đồ mới.
Ngoài ra, trong phòng chứa đầy lương thực, ngũ cốc, gạo, bột mì tinh, tất cả đều là loại thượng hạng.
Mua nhiều thứ như vậy tốn nhiều tiền là đúng rồi. Chu Thanh Bách không cho đây là tật xấu. Cô ấy chăm lo việc nhà chu toàn, chăm sóc con cái chu đáo thế là tốt rồi. Anh chỉ cần như vậy, những chuyện khác đã có anh lo.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Con biết rồi.”
Bà Chu thấy hai mắt con trai không ngừng nhìn về phía phòng ngủ, bà hiểu vợ chồng lâu ngày mới gặp lại, tuy bà muốn tâm sự với con trai vài câu nhưng cứ ngồi lì ở đây chỉ tổ nó chán ghét, bà đành nói:”Thôi, mẹ về đây.”
“Dạ.” Chu Thanh Bách tiễn bà ra cửa rồi quay vào nhà.
Trong phòng, Lâm Thanh Hoà đang thoa kem dưỡng da cho ba đứa nhỏ.
Lâm Thanh Hoà: “Mẹ chưa dậy mà không biết nhờ cha thoa cho à? Trời lạnh da rất dễ bị khô ráp nứt nẻ, tới lúc đó sẽ biến thành ba con khỉ con xấu xí.”
Đại Oa: “Mẹ, cha đã về rồi.”
Đôi mắt Nhị Oa cũng toả sáng lấp lánh.
Lâm Thanh Hoà cười cười, cô biết hôm nay hai đứa nó vô cùng vui vẻ: “Sáng nay cha cho mấy đứa dậy hả?”
Đại Oa gật đầu: “Vâng, chúng con thức dậy, cha mặc quần áo cho bọn con rồi nói bọn con ra ngoài trước, còn bảo đừng đánh thức mẹ nữa.”
Nhị Oa: “Cha hấp bánh bao cho bọn con ăn, mỗi đứa được hẳn một cái!”
Bình thường mẹ chỉ có mỗi đứa nửa cái, ăn kèm với cháo, chưa bao giờ được cho một cái cả.
Trong lòng Lâm Thanh Hoà thầm mắng, thằng nhóc thối chỉ một cái bánh bao mà đã bị mua chuộc, tuy nhiên thật lòng cô cũng mong cha con bọn họ hoà hợp, cô nói: “Nhóc thối, đó là cha ruột mấy người, tất nhiên đối xử tốt với mấy người rồi. Ta là mẹ kế mà, nên chỉ cho mỗi đứa ăn nửa cái thôi.”
Nhị Oa cười hì hì: “Mẹ mà là mẹ kế, thì con chính là con riêng.”
Đại Oa khinh bỉ thằng em ngu ngốc: “Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, cha chỉ có duy nhất một người vợ là mẹ thôi.”
“Được rồi, thoa xong rồi, ra ngoài đi.” Lâm Thanh Hoà tống cổ hai thằng nhóc thối ra ngoài chơi.
Cô vừa nói xong, Chu Thanh Bách liền bước vào, Lâm Thanh Hoà giật mình ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, cô hơi lúng túng không biết nên nói gì đành hỏi cho có: “Mẹ về rồi?”
“Ừ”
Lời ít ý nhiều, không thừa một chữ. Chẳng trách nguyên chủ không thích, kiệm lời thế này làm sao tán gái.
“Hai anh em ra ngoài chơi đi.” Chu Thanh Bách nói với Đại Oa và Nhị Oa.
Đại Oa và Nhị Oa đồng loạt nhìn về phía mẹ, Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ nhìn mẹ làm gì, mẹ tất nhiên hy vọng mấy đứa ở lại mà, nhưng cô biết anh có chuyện quan trọng cần nói.
“Nghe lời cha, đi chơi đi.”
Hai anh em chạy ào ra ngoài, chúng rất nóng lòng muốn khoe với đồng bọn rằng cha chúng đã trở lại rồi nha!
Hai đứa lớn đi rồi chỉ con Tam Oa đang ngồi trên giường đất. Lâm Thanh Hoà vừa chơi với con vừa cố tình hỏi: “Lần này anh về được mấy ngày?”
Chu Thanh Bách ngập ngừng, Lâm Thanh Hoà tuy đưa lưng về phía anh nhưng có thể cảm nhận được người đàn ông sau lưng đang căng thẳng, cô vờ như không biết gì tiếp tục chơi đùa với Tam Oa
Tiếng cười khanh khách của Tam Oa dường như khiến Chu Thanh Bách bình tĩnh lại. Anh nhìn về phía lưng Lâm Thanh Hoà nói: “Lần này về hẳn, không đi nữa.”
Không có gì bất ngờ, đối phương ngừng mọi động tác quay đầu nhìn anh, ánh mắt khó tin: “Không đi nữa là có ý gì?”
“Tôi đã xuất ngũ.” Chu Thanh Bách thở hắt ra, nhìn vào mắt vợ nói.
Lâm Thanh Hoà nhìn Chu Thanh Bách, đợi anh nói tiếp, ví dụ như giải thích một chút về nguyên nhân, hoặc nói về vết thương trên người…nhưng mà một câu cũng không có…
Khó trách nguyên chủ trở mặt với anh ta, này thật đúng là không hiểu phong tình.
Không biết lý tưởng cả đời của cô ấy chính là làm vợ quan sao? Thật là…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.