Liễu Tố Tố từ trong phòng bếp đi ra, vừa lúc lại nghe được giọng nói của Liễu Thục Vinh: “Tố Tố, con lại đây.”
Cô lập tức đi qua, lại bị bà ấy dặn dò: “Đóng cửa lại đi, khóa kỹ cho mẹ.”
Liễu Tố Tố cảm thấy hơi kích thích vì tò mò, nhưng cũng ngoan ngoãn cài then lại rồi ngồi qua: “Mẹ, đây là làm sao vậy?” Làm gì mà thần bí thế.
“Mẹ có cái này cho con.” Bà ấy nói xong, mới móc ra một thứ gì đó từ trong hộp gỗ nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay rồi đặt nó vào lòng bàn tay cô.
Ở niên đại này, nông thôn còn chưa có điện, trong nhà lại tiếc không nỡ dùng nến, đa phần đều châm đèn dầu hoả. Nương theo ánh đèn mỏng manh, Liễu Tố Tố mới nhìn ra thứ trong tay mình là một món trang sức, một chiếc trâm ngọc rất xinh đẹp.
Liễu Tố Tố sửng sốt: “Đây là?”
Dù cô am hiểu phương diện đồ trang sức, nhưng cũng có thể cảm thụ được, ngọc tính của chiếc trâm này không tồi, còn được làm thủ công tinh vi, chắc chắn nó không phải loại trang sức bình thường.
Liễu Thục Vinh thở dài, vài giây sau mới nói tiếp: “Đây là đồ mà cha ruột của con để lại.”
Cha?! “Nhưng không phải cha đã qua đời rồi sao?”
“Đúng vậy, đây là đồ mà trước đó ông ấy để lại.” Liễu Thục Vinh nói.
Trong đầu nguyên chủ không có ký ức về cha, Liễu Tố Tố chỉ biết trước khi cô hiểu chuyện thì ông ấy đã qua đời.
Liễu Thục Vinh nói ông ấy cũng là quân nhân, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-gay-dung-lai-gia-dinh-hang-ngay-nuoi-con/4288729/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.