Dựa vào những điều này, bọn họ sinh hoạt thật ra cũng không tệ lắm, tuy không phải lúc nào cũng đủ no nhưng cũng ít khi đói. Ngọn núi sau lưng chính là một bảo tàng, mấy năm trước thời kỳ khó khăn, trái cây quanh núi đều bị người ta ăn hết, mấy năm sau thì chậm lại, có thể thấy được môi trường sinh thái nơi này rất tốt. Vương Anh tự cân nhắc về năng lực của mình, cô biết y thuật, trước tận thế cô là bác sĩ ngoại khoa.
Và bởi vì những người lớn trong nhà cô đều là những bác sĩ trung y, cô cũng học được một chút về y học Trung Quốc.
Châm cứu, xoa bóp, kê đơn thuốc, cô cũng hiểu biết một ít. Sau này khi tận thế ập đến, đầu tiên là bởi vì các loại thiên tai, cô buộc mình phải trở thành bác sĩ đa khoa, bất kể là khoa ngoại, khoa sản, chỉ cần có thể cứu được, cô đều học đều làm, vậy nên cô đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Không ngoa khi nói rằng bây giờ không có bệnh thông thường nào mà cô không chữa được. Vương Anh húp mì trong bát, mùi thịt xông khói không quá nồng, nhưng trong bát có mỡ heo nên khiến bát mì càng hấp dẫn hơn, thịt xông khói lại dai dai, cô càng ăn càng thấy ngon.Sợi mì không trắng tinh, bên trong có nhiều bột ngô, mùi thơm của bột ngô mang theo chút vị ngọt, ăn xong cô cũng thấy mỹ mãn.
Húp thêm một ngụm phở càng thấy no hơn. Chầu này Vương Anh ăn đến mặt mày hớn hở, cũng làm một nhà Vương Vĩnh Thuận căm hận đến chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-ga-cho-dau-bep/3977650/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.