Lúc này, trong lòng Lý Xuân Quyên chỉ muốn giết Vương Anh, bà ta đã đập nát cái que đảo thức ăn cho lợn trên người Vương Anh! Cái kẹp cũng hướng về cái đầu của Vương Anh mà gõ. Vương Anh vừa khóc, vừa lùi lại rồi hét lên: “Bác ơi! Cháu không dám!” Trong lòng cô âm thầm thở dài, thật tốt, cô đột nhiên kích thích mạnh mẽ, bà ta liền đánh đập cô tàn nhẫn như vậy.
Nếu cô không kịp thời né tránh thì chắc chiếc kìm đã đập vào mặt cô rồi! Tuy nhiên, tình trạng khó khăn này không kéo dài lâu, khi Vương Anh sắp thu mình lại bên trong góc nhà, đã có người lao tới chắn trước mặt.
Cậu đá cho Lý Xuân Quyên ngã ngửa ra sau, kêu một tiếng “uỵch” rồi vội quay ra đỡ cô.
Vương Anh thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù chiếc kìm của Lý Xuân Quyên đã chọc vào cô một cái, nhưng may mắn là vừa rồi Lý Xuân Quyên tức giận đến mất trí, bà ta cứ quơ quơ đánh bừa nên cô đã khéo léo trốn được.
Ngoài một vết bầm nhỏ do bị chiếc kìm dính thức ăn lợn chọc vào thì cơ thể của cô không còn dấu vết của trận ẩu đoảng vừa rồi. Người đàn ông này đã đá Lý Xuân Quyên một cái rồi lao đến giúp Vương Anh.
Vương Anh khóc lóc thảm thiết, cô còn chưa rơi nước mắt đã khiến người ta không đành lòng chịu nổi. Lý Xuân Quyên cảm thấy vô cùng oan ức, bà ta ngã xuống rồi ăn vạ không chịu đứng dậy, bật khóc nức nở.
Nước mắt rơi xuống trộn lẫn với đất rồi dính trên mặt bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-ga-cho-dau-bep/3977637/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.