Chương trước
Chương sau
Nguyễn Dao cầm chiếc gương trên ngăn tủ và đặt nó trước mặt cô ta.
Nguyễn Thanh Thanh: “Chị có ý gì?"
Nguyễn Dao: "Đưa gương cho em, cho em nhận thức rõ ràng vẻ ngoài của bản thân, chị trắng em đen, chị xinh đẹp em xấu xí, chị thông minh em ngu dốt, nếu chị còn ở đây, chắc chắn đồng chí Hồ sẽ gai mắt em, cho nên chị rời đi vì tốt cho em mà."
Nguyễn Thanh Thanh: “...”
Thần linh con mẹ nó vì tốt cho cô ta.
Nguyễn Dao: "Về phần chuyện của em và đồng chí Hồ, em cũng không cần lo lắng, hôm nay chị đã đến tìm đồng chí Hồ, còn đứa ảnh của em cho đồng chí Hồ nữa…"
Nói đến đây, cô cố ý không nói tiếp.
Quả nhiên sự chú ý của Nguyễn Thanh Thanh chuyển đi, kích động đến mức mắt trợn tròn: "Thế nào? Hồ đồng chí có nói gì không?"

Nguyễn Dao đưa ham muốn của cô lên tận cùng, rồi mới chậm rãi mở lời: " Đồng chí Hồ nói rằng em vừa đúng là kiểu nữ đồng chí mà anh ta thích, cho nên đã hẹn chúng ta cuối tuần tới nhà hàng Quốc Doanh lần trước để gặp mặt."
Lập tức trái tim Nguyễn Thanh Thanh đập mạnh thình thịch: "Khi nào? Tôi có thể đi một mình được không?"
Nguyễn Dao nói bậy nói bạ một cách nghiêm túc: "Chín giờ sáng, người nhà anh ta cũng sẽ tới đó, em nhớ mặc đồ thanh lịch một chút."
Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy câu cuối cùng xong thì liền xoay người tìm quần áo trong ngăn tủ.
Trời ạ, không ngờ cha mẹ của đồng chí Hồ cũng tới.
Cực kỳ căng thẳng, cô ta nên mặc như thế nào mới ổn đây?
Tâm trí của Nguyễn Thanh Thanh hoàn toàn bị chiếm giữ bởi niềm vui và hồi hộp của cuộc gặp gỡ, rốt cục cô ta cũng không còn quan tâm đến việc Nguyễn Dao muốn đi biên giới để trở thành thanh niên trí thức nữa.

Tuy rằng Vương Phân cực kì tức giận, nhưng bà ta cũng thực sự lo lắng Nguyễn Dao sẽ đi báo cáo, điều này khiến cho bà ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bà ta muốn thương lượng vài câu với Nguyễn Bảo Vinh, nào ngờ tên đàn ông khốn nạn này lại cau có với bà ta.
Tức chết bà ta rồi.
Buổi tối hôm nay, có một vài người Nguyễn gia thức trắng cả đêm.
Nhưng buổi tối hôm nay Nguyễn Dao lại ngủ rất ngon.
**
Ngày hôm sau thức dậy, Nguyễn Dao ăn sáng xong, sau đó vội lấy túi hành lý rời khỏi cửa chính.
Nguyễn gia không ai đứng lên tiễn cô.
Nguyễn Bảo Vinh và Vương Phân hai người nghiêm mặt tối đen.
Nguyễn Thanh Thanh trong mắt đã đầy bọt tình yêu, Nguyễn Kim Bảo thì cố gắng nuốt cơm.
Đi đến Đại Viện, người trong Đại Viện nhìn thấy cô mang theo túi hành lý, không khỏi tò mò.
"Sáng sớm cô mang theo túi hành lý đi đâu vậy?"
Nguyễn Dao: "Tôi thất nghiệp, dù sao cũng không thể ngồi nhà, cho nên đã đi báo danh đi tới biên giới làm thanh niên trí thức, hôm nay phải xuất phát."
Đi tới biến giới làm thanh niên trí thức?
Mọi người cũng bị tin tức này làm cho choáng váng.

"Tại sao lại chạy đến biên giới? Biên giới rất cực khổ."
"Đúng vậy, tôi nghe nói ở bên kia ngay cả nước uống cũng có vấn đề, cô gái trắng trẻo mềm mại như cô làm sao có thể chịu được?"
Nguyễn Dao đứng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Đồng chí chủ tịch đã nói "hãy đi đến nông thôn, đến biên giới, đến những nơi tổ quốc cần nhất," tôi không sợ vất vả cũng không sợ mệt, tôi muốn đến những nơi tổ quốc cần chúng ta nhất, vì tổ quốc xây dựng, đóng góp một viên gạch, tận lực một phần sức lực yếu ớt."
Mọi người đều cảm động.
Ở đây có người nào mà không yêu nước, chỉ là bọn họ còn có gia đình, nào có thể nói đi là đi được?
"Đứa trẻ ngoan, thực sự rất tốt, cô chính là tấm gương và vinh quang của cả Đại Viện chúng ta!"
"Ai chà đứa nhỏ này, cô nên nói sớm với mọi người, tuy mọi người không giàu có, nhưng dù sao cũng có thể chuẩn bị cho cô chút gì đó để ăn."
Mọi người thấy cô chỉ mang theo một túi hành lý vô cùng đơn giản, mà Nguyễn gia không ai xuất hiện đưa tiễn, lại càng thêm đau lòng cho cô.
Nhiều người quay trở về nhà lấy thức ăn, còn có một số ít người cầm theo tiền đi ra.
Nguyễn Dao một mực từ chối, cuối cùng nhận một ít lương khô: "Cảm ơn các cô chú, tôi đi đây, mọi người giữ gìn sức khỏe."
Mọi người rưng rưng tiễn Nguyễn Dao rời khỏi Đại Viện, thấy cô biến mất ở cuối phố mới xoay người trở về.
"Nếu biết sớm hơn, tôi sẽ làm cho cô ấy một đôi tất dày, gặp phải người mẹ ngang ngược như này, đứa nhỏ này thật sự rất khổ."
Vương Phân: "..."
"Trúc xấu mọc ra măng tốt, đứa này đi biên giới cũng tốt, dù sao có người cha viết thơ khiêu dâm như vậy, nói không chừng ngày nào đó cũng bị ảnh hưởng."
Nguyễn Bảo Vinh: "...”
Ông ta không có!! Ông ta không có viết thơ kiêu dâm màaaaaa!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.