“Mạt Mạt tỉnh chưa, tỉnh rồi thì gọi em trai dậy ăn cơm.”
Đầu Liên Mạt Mạt có chút đau, chậm rãi mở mắt ra, ngây ngẩn cả người, bài trí quen thuộc, đây là phòng của cô mà? Liên Mạt Mạt cười thê lương, nhất định là chấp niệm quá sâu, cho dù là đã chết, cũng phải mơ trở về.
“Mạt Mạt tỉnh chưa đó? Nghe thấy mẹ gọi không?”
Liên Mạt Mạt nhảy dựng lên từ trên giường đất, dùng lực quá mạnh, chân đụng phải bàn giường, hít vào một ngụm khí lạnh, đau, cô không phải đang nằm mơ sao? Ánh mắt Liên Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào sách Toán học trên bàn giường, đây là sách nửa năm lớp mười một của cô? Ký ức phủ đầy bụi quay trở về, cô nhớ, cô vì bận rộn thi cuối kỳ, học đến quá muộn rồi bị lạnh, chính là hôm nay?
Liên Mạt Mạt chịu đựng chân đau, chân trần nhảy xuống đất, kéo cửa phòng ra, vọt tới trước quyển lịch trong phòng khách, ngày 30 tháng 12 năm 1965, cô trở về nửa năm trước khi mất tích!
Điền Tình bưng bát đũa đi ra, nhìn thấy Mạt Mạt chân trần, cau đôi lông mày thanh tú lại: “Con cái đứa nhỏ này sao ra ngoài không đi giày vào, còn mặc ít như vậy, cũng không sợ bị lạnh đến bệnh sao, mau quay về phòng mặc thêm quần áo vào.”
Liên Mạt Mạt nghe thấy lời nói dông dài quen thuộc, cô đã trải qua cuộc sống huyền huyễn cũng chưa từng khóc, nhưng hiện tại nước mắt không nhịn được, vọt tới trước ngực Điền Tình, khóc: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ ơi.”
Tiếng khóc rên rỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-co-nhan-duyen/4577617/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.