"Làm sao? Năm nay tụi chị tài trợ quần áo cho tụi em trình diễn được không?" Triệu Uyển Thanh cười hỏi cậu.
Tiểu Triệu sờ sờ quần áo,"Em thế nào cũng được."
Tựa như nghĩ tới điều gì, tiểu Triệu liếc nhìn Triệu Uyển Thanh, có chút muốn nói lại thôi.
Triệu Uyển Thanh nghi hoặc: "Em có chuyện gì muốn nói sao?"
Tiểu Triệu nhấp môi, im lặng một lúc lâu mới nói: "Chị hai, em nhớ hình như lúc trước gia đình anh rể có đứa em họ bỏ nhà ra đi..."
Sợ Triệu Uyển Thanh không nhớ ra, cậu lại nhắc nhở nói: "Là Lâm Ngũ muội, các chị thường gọi là em năm đó..."
Triệu Uyển Thanh càng thêm hoang mang,"Đúng vậy, em ấy bỏ nhà ra đi, nhưng làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
Tiểu Triệu rối rắm nói: "Nhiều năm như vậy... Tụi chị còn giữ liên lạc với cô ấy không?"
"Sao phải liên lạc? Cũng không biết cô ta đi đâu, sao mà biết làm thế nào để liên lạc được? Làm sao vậy, em gặp cô ta sao?"
DTV
Đối với câu hỏi này, quả thật là tiểu Triệu gật gật đầu.
Ngay lập tức Triệu Uyển Thanh mở to mắt, tiến lên một bước nắm chặt cánh tay tiểu Triệu, vội vàng hỏi: "Ở đâu? Em gặp cô ta khi nào?"
Tuy lúc trước ở trong thôn, quan hệ của cô và Lâm Ngũ muội khá bình thường, nhưng dù sao cũng là người sống sờ sờ lại bỏ nhà ra đi, nhiều năm như vậy nhiều ít gì người trong nhà cũng nhờ người đi tìm vài lần, nhưng chưa có tin tức gì cả.
Tiểu Triều nâng ngón tay, chỉ chỉ dưới chân,"Nhìn thấy ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3946007/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.