Triệu Uyển Thanh cầm địa chỉ lên xem, cô thấy không xa nơi này lắm, sau đó cô đã ngồi xe buýt tìm đến nơi.
Đây là một con ngõ cực kỳ bình thường, trong ngõ nhỏ đều là nhà trệt có sân, cũng khá giống tứ hợp viện ở thủ đô.
Mà địa chỉ trên này giống như một nhà dân phổ thông, hoàn toàn không giống nơi chúng ta mở cửa hàng.
"Đầu bếp Phòng có ở đây không ạ?" Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa gọi một tiếng.
Chờ một lát sau, cửa lớn mới mở ra.
Đến mở cửa là một người đàn ông trung niên, trên đầu không còn nhiều tóc, áo bông trên người cũng rất cũ kỹ.
"Cô là ai?" Người đàn ông hỏi.
Triệu Uyển Thanh giới thiệu về mình, trong chớp mắt vẻ mặt người đàn ông như buông lỏng hơn, sau đó ông ấy cũng từ chối lời đề nghị của cô.
"Nhà tôi đã không còn làm nghề này nữa, hơn mười năm trước nhà hàng đã bị tịch thu, cô hãy tìm đến người khác tài giỏi hơn đi!"
Dứt lời ông ấy đã lập tức đóng cửa lại.
Triệu Uyển Thanh nhanh tay hơn, cô đã giữ cửa lại, nói: "Đầu bếp Phòng, hiện nay chính sách của quốc gia đã không giống như trước đây nữa, sau này quốc gia sẽ thả lỏng hơn nữa, còn có thể mở nhà hàng trở lại."
Phòng Viễn Phàm nhìn ánh sáng trong đôi mắt của đứa nhỏ này, trong lòng ông ấy run lên nhưng cảm giác này chỉ vừa thoáng qua.
Một giây sau, ông ấy đã đóng mạnh cửa lại, nhốt Triệu Uyển Thanh ở bên ngoài.
Triệu Uyển Thanh nghe thấy tiếng bước chân đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945870/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.