Ngày hôm sau, không chút bất ngờ gì xảy ra, cô dậy muộn, cũng may hôm nay Triệu Uyển Thanh không phải đi học, nếu không chắc chắn sẽ bị bạn bè nhìn thấy chân mình đi đường đều run run.
Sáng sớm khi Lâm Thiệu Hoa rời đi còn ôm hôn cô một cái, sau đó mới cảm thấy hài lòng cầm bài viết đi ra ngoài.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Thiệu Hoa gửi bài cho tòa soạn báo nhân dân, trước đó anh đã gửi bài rất nhiều lần và được tòa soạn báo nhận lấy, còn được đăng trên một trang báo khá có tiếng, đồng thời còn gửi cho Lâm Thiệu Hoa khoản nhuận bút cực kỳ xa xỉ.
Lần này, bài văn của Lâm Thiệu Hoa vẫn gửi đến tòa soạn báo nhân dân.
Trụ sở của tòa soạn báo nhân dân ở Bắc Kinh, cùng trong một thành phố thì chỉ mất một ngày để gửi đến nơi. Tổng biên tập của tòa soạn báo nhân dân cực kỳ phấn khích khi lại một lần nữa nhìn thấy thư của Lâm Thiệu Hoa gửi đến đây.
Người thanh niên tên Lâm Thiệu Hoa này không biết đang làm việc trong đơn vị nào, bài viết về chính sách cực kỳ hay, quan điểm mới lạ độc đáo, nhưng cũng không đi ngược với quỹ đạo của quần chúng.
Vừa nhìn đã biết là một cán bộ giỏi ở cấp cơ sở... Có lẽ là một giáo sư đại học.
Tổng biên tập nghiêm túc đọc xong bài viết lần này, sau đó trực tiếp sắp xếp để nó đang đăng trên tờ báo ngày mai.
Báo ra khỏi nhà máy in, được phân phối đến các tiệm bán báo, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945825/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.