Tưởng Huệ đi và Thanh Hoa, cô ta cũng không phí nhiều công sức đã tìm được chị họ của mình là Tưởng Tuyết.
Tưởng Tuyết là con gái của bác cả Tưởng Huệ, cũng là cháu lớn nhất của nhà họ Tưởng, từ khi còn bé Tưởng Huệ rất nghe lời Tưởng Tuyết.
Trước kia cứ mỗi lần cãi nhau với Phạm Hòa Bình, Tưởng Huệ đều chạy đến tìm người chị họ Tưởng Tuyết này cứu viện, sau cùng hơn phân nửa đều là cô ta và chị họ của mình dành chiến thắng.
Hôm nay, Tưởng Huệ vẫn giống như thường ngày, cô ta khóc lóc kể lể với chị họ Tưởng Tuyết của mình về việc mình đã gặp phải hôm nay.
Tưởng Tuyết không tập trung lắng nghe lắm, chỉ thỉnh thoảng gật đầu mà không hề quan tâm như trước đây.
Tưởng Huệ thấy chị họ không chịu ra mặt cho mình, cô ta xụ mặt, nói tiếp: "Em đúng là xui xẻo, trên đường đến đây còn gặp phải Phạm Hòa Bình, chị họ không biết con nhỏ kia xấu xa đến mức nào đâu, cô ta đạp xe đụng trúng..."
"Tưởng Huệ." Ánh mắt Tưởng Tuyết quét đến, nói câu nói đầu tiên từ khi gặp em họ mình đến giờ.
Tưởng Huệ có thể cảm giác được giọng nói của chị họ rất nghiêm nghị, cô ta lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Tưởng Tuyết lưu luyến không rời thả bài văn mình mới đọc được một nửa lên bàn, nghiêm mặt nói với Tưởng Huệ: "Bây giờ đã không giống ngày xưa nữa, bây giờ chú Phạm đã quay về lại thủ đô, quyền lực và địa vị đã cao thêm một tầng. Chị đã nói với em rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945755/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.