Đứng ở xa, Lưu Lan chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa, ghét bỏ của thím ba bên trong quán cơm.
Lưu Lan không cần nhìn cũng biết đối tượng đang bị lấn ép cũng chính là mẹ của mình, chắc chắn lúc này bà ấy còn đang cố cười với thím ba.
"Ghi nhớ, ghi nhớ, chắc chắn Lan Tử sẽ ghi nhớ ơn của các người..."
Lưu Lan lau nước mắt trên mặt mình, bước nhanh vào trong.
Thím ba nhìn thầy Lưu Lan bước vào thì vội vàng đứng dậy, trên mặt là nụ cười hiền từ: "Hôm nay sao Lan Tử lại về sớm thế này? Cháu đã ăn cơm chưa? Trong bếp có để lại một ít thịt, là thím cố ý để lại cho hai mẹ con cháu, đến chú và thím đều nhịn ăn để lại đấy."
Trong lòng Lưu Lan đã biết rõ, làm sao có thể để phần thịt đó cho cô ấy và mẹ mình?
Nhưng bây giờ cô và mẹ mình đều đang ăn nhờ ở đậu, không thể không nở nụ cười với người thím khẩu phật tâm xà này: "Cháu không ăn đâu, cháu quay về lấy vài quyển sách, trường học sắp thi giữa kỳ rồi."
Thím ba vừa nghe nói có liên quan đến học tập thì lập tức dặn dò: "Thi cử quan trọng nên cháu phải để tâm một chút, ở trường phải có thành tích tốt thì sau này mới được phân về đơn vị tốt, đúng không?"
Lưu Lan nhìn thấy gương mặt của thím ba cười lên như một bông hoa cúc già thì nén giận gật đầu.
Đi đến sân sau, bước vào một căn phòng nhỏ chỉ có mấy mét vuông, Lưu Lan tìm sách xong thì thím ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945737/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.