Triệu Uyển Thanh suy nghĩ một lát, điều này cũng coi như còn một đường lui...
Như vậy, tâm trạng lo lắng của cô cũng dần dịu đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng...
Một đêm vô mộng.
Buổi sáng, Thang Viên tự mình mở tủ quần áo, lấy ra bộ đồ đẹp nhất để mặc, còn tìm thấy hai sợi dây buộc tóc có hoa để mẹ buộc tóc cho mình.
Triệu Uyển Thanh nhìn con gái nhỏ ăn mặc tỉ mỉ, không nhịn được đặt tay lên má cô bé, nói nhỏ: "Thang Viên thật đúng là bé con thích cái đẹp đấy!"
Thang Viên không chút đỏ mặt, đôi bàn tay nhỏ trắng nõn còn vỗ nhẹ lên chiếc váy của mình, vui vẻ nói: "Hôm nay, cuối cùng Thang Viên cũng được đi học rồi, Thang Viên muốn mình thật xinh đẹp!"
Sau khi hai mẹ con diện đồ xong, cả hai nhìn thấy mấy nhóc còn lại cũng đã rực rỡ hẳn lên.
Màn Thầu mặc bộ quần áo xanh lá cây, mặc dù chỉ mới 8 tuổi nhưng ánh mắt lại rất trầm ổn, phong thái toàn thân đã khác biệt so với những đứa trẻ đồng trang lứa.
Đoàn Tử mặc bộ quần áo màu xanh biển, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, thậm chí cả tóc cũng như được vuốt keo.
"Buổi sáng đã tạo kiểu tóc đi đâu thế?" Triệu Uyển Thanh trêu chọc cậu bé.
Thật đúng là song sinh, thậm chí tính cách yêu cái đẹp của hai đứa cũng giống nhau y như đúc.
Đoàn Tử bị mẹ vạch trần, khuôn mặt dần đỏ lên.
Thang Viên chạy tới: "Anh hai chắc là lại dùng nước vuốt tóc rồi, đúng không?"
Triệu Uyển Thanh kém chút thì cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945720/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.